Thẩm An An cau mày, chút do dự, nhưng lúc tinh lực cạn kiệt, đầu óc nặng trĩu, nếu tiếp tục trông chừng, e rằng sẽ ngất mất.
"Vậy , nhưng ngươi cẩn thận một chút."
Lăng Thần Dật gật đầu, kéo một chiếc ghế gần giường Tiêu Uyên, ánh mắt chăm chú dõi theo .
Hắn cũng qua vài lời từ thái y, đột nhiên phát bệnh nặng, đột nhiên chuyển biến , chuyện thật kỳ quái. Rốt cuộc xảy chuyện gì?
"Huynh mấy ngày ngủ khiến chúng khốn đốn thế nào ? Nội ưu ngoại hoạn, suýt nữa phủ Tứ Hoàng Tử cũng giữ nổi đấy."
Hắn thở dài một , ánh mắt lóe lên tia sắc bén: "Phủ Tứ Hoàng Tử giữ nổi cũng chẳng , nhưng quan trọng nhất là tẩu tẩu. Nếu tình trạng cứ tiếp diễn, e rằng nàng chống đỡ nổi đến khi tỉnh mất."
Hắn giống như một bà thím lắm chuyện, thao thao bất tuyệt suốt một canh giờ dứt. Tiêu Uyên thấy thì rõ, nhưng Khánh An thì , đến mức lỗ tai cũng sắp mọc kén .
Hắn từng Lăng Thế Tử thể... nhiều đến .
Lăng Thần Dật đến khát cả cổ, tự dậy rót nước. liếc qua giường một cái, lập tức khựng , đến mức nước tràn cả ngoài cũng .
Hắn uống cạn một , gần như lao nhanh đến bên giường: "Tiêu Uyên! Huynh tỉnh ? Tiêu Uyên?"
mặc kệ gọi thế nào, giường vẫn chút phản ứng, giống như cái chớp mắt chỉ là ảo giác của .
Lăng Thần Dật tự nhận đến mức hoa mắt, tin tà mà xuống mép giường, tiếp tục lải nhải, nhưng ánh mắt thì chặt chẽ khóa chặt hàng mi của Tiêu Uyên.
"Huynh tẩu tẩu vì , vì phủ Tứ Hoàng Tử vất vả thế nào ? Nàng thật sự thông minh giỏi giang, đến cũng ngưỡng mộ."
"Nếu tỉnh , nhất định sẽ chăm sóc tẩu tẩu, để nàng nửa đời lo cơm áo, chỗ dựa vững chắc."
"...!"
Khánh An lập tức phắt đầu về phía cửa sổ thư phòng, mắt trừng lớn sắp rớt ngoài.
Lăng Thế Tử cái gì? Ngang nhiên cướp đoạt chủ mẫu phủ ?
Chủ tử còn ch-ết ! Vậy mà nghĩ đến chuyện đó ?
Hắn tức đến nghiến răng, suýt chút nữa xông kéo cái tên nhảm ngoài. chân bước tới cửa, liền tiếng vỡ vụn của mảnh sứ văng giật , theo bản năng né sang một bên.
Tiếng vỡ chói tai vang lên, kèm theo đó là tiếng kinh hô của Lăng Thần Dật.
"Lăng! Thần! Dật! Ngươi là... ch-ết ?"
Giọng nam trầm thấp, khàn khàn, như thể cát đá mài qua.
"Chủ... Chủ tử?"
Khánh An sững sờ một lúc, đôi mắt lập tức đỏ hoe, nhanh chóng lao phòng.
Lăng Thần Dật từ bàn bước , thấy Tiêu Uyên cầm lên chiếc bình hoa nhỏ bàn, lập tức lùi : "Khoan ! Đặt xuống !"
"Ta chẳng để kích thích mau tỉnh ? Nếu , thể tỉnh nhanh như ? Ta đây là hy sinh vì , dũng cảm quên đấy!"
Quả thực là dũng cảm quên .
Khánh An thầm nghĩ, ngay cả Lý Quốc Công nổi tiếng phong lưu cũng dám ý đồ với Hoàng Tử phi mặt chủ tử, huống hồ là .
"Không tin ngươi cứ hỏi Khánh An." - Lăng Thần Dật chỉ tay về phía Khánh An.
"Thuộc hạ gì cả." - Nói xong, Khánh An liền chuồn lẹ ngoài tìm thái y.
"Tên nhãi !"
Lăng Thần Dật chỉ bóng lưng Khánh An, mắng một câu, đó đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Uyên, gượng : "Ta thật lòng cho thôi. Hơn nữa, nếu nếu thực sự mệnh hệ gì, chẳng lẽ tìm một đáng tin cậy để chăm sóc tẩu tẩu ?"
Tiêu Uyên im lặng.
Những lời đánh trúng tâm tư . Lần khi tỉnh , quả thực nghĩ như và cũng sắp xếp.
Thấy cơn giận của Tiêu Uyên nguôi , Lăng Thần Dật mới mon men tiến đến gần giường, nhưng ngờ bất ngờ tung một cước, suýt nữa ngã chổng vó.
"Ngươi nghĩ gì là chuyện của ngươi, còn ngươi ý đồ với nàng thì đúng là chán sống!"
Lăng Thần Dật bĩu môi, cúi phủi phủi vạt áo chút bụi, trong lòng nghĩ: Với tính khí của tẩu tẩu, chỉ chịu nổi, chứ thì miễn !
"Nói thật, rốt cuộc bệnh gì? Sao đột nhiên chuyển biến ? Theo lời thái y, bệnh tình của nghiêm trọng đến mức chuẩn hậu sự, thế mà chỉ qua một ngày khỏe ?"
Đồng tử Tiêu Uyên co rút mạnh, lập tức ngẩng đầu chằm chằm Lăng Thần Dật.
"Ngươi cái gì?"
"Ta hỏi đột nhiên khỏi bệnh? Lẽ nào chính là 'thiên mệnh chi tử' trong lời các đạo sĩ?"
Lăng Thần Dật xoa cằm, suy nghĩ xem thể lợi dụng chuyện trò gì , để ý đến gương mặt Tiêu Uyên lúc tái nhợt .
Hắn rõ vì bản gặp kiếp nạn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lần tỉnh , thể cảm nhận rõ ràng cơ thể đến cực hạn, nhưng giờ đây hồi phục như thường… Không lẽ là thất bại ?
Hay là Thẩm An An gì đó?
"An An ? An An?"
Giọng run rẩy vì hoảng hốt, lập tức tung chăn xuống giường, vội vàng lao ngoài. Thế nhưng, hôn mê nhiều ngày, còn yếu, bước chân lảo đảo vững.
Lăng Thần Dật lập tức đỡ lấy : "Huynh gì ? Không chính bảo đừng phiền tẩu tẩu nghỉ ngơi ?"
"Đừng cử động, mau xuống để thái y kiểm tra !"
Lúc , Khánh An đưa thái y chính sảnh. Tiêu Uyên chẳng thèm để ý, đôi mắt đỏ ngầu: "An An ? Ta gặp nàng!"
"Chủ tử, Hoàng Tử phi đang nghỉ ngơi."
Tiêu Uyên hất mạnh tay Lăng Thần Dật . Khánh An đành dìu đến gian phòng nơi Thẩm An An đang nghỉ. Giọng trầm thấp: "Chủ tử, Hoàng Tử phi mới ngủ, thái y nàng kiệt sức, cần chăm sóc thật ."
Tiêu Uyên đẩy cửa bước .
Chỉ khi thấy nàng giường, an tĩnh say ngủ, trái tim treo lơ lửng trong lồng ngự-c mới dần thả lỏng.
Hắn tiến đến, xuống bên giường.
Qua lớp bình phong, Khánh An trông thấy một cảnh tượng vô cùng kịch tính, chủ tử run rẩy đưa ngón trỏ đến mũi Hoàng Tử phi, dường như đang kiểm tra thở.
Có lẽ cảm nhận ấm, thể cứng đờ bỗng thả lỏng, cúi đầu thật thấp.
Hắn im lặng gì, cũng nhúc nhích, cứ giữ nguyên tư thế hồi lâu.
Dù rõ sắc mặt chủ tử qua lớp bình phong, nhưng Khánh An vẫn thể cảm nhận tâm trạng của lúc hề chút nào.
"Chủ tử, thái y vẫn đang chờ ở chính sảnh, để Hoàng Tử phi nghỉ ngơi thêm một lát ."
"Ừm."
Tiêu Uyên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt say ngủ của nàng, cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán. Trong mắt là sự dịu dàng thể che giấu.
"An An, nàng vất vả ."
Dù đầy hiểm nguy, nhưng hiểu tâm ý của nàng.
Nỗi tương tư suốt một năm qua, cuối cùng cũng đáp .
Chỉ là tình yêu của thì mãnh liệt rực cháy, còn nàng dịu dàng trầm lặng.
Thái y chẩn đoán giống hệt như lời Lăng Thần Dật , chỉ cần uống thêm vài thang thuốc, tĩnh dưỡng ít ngày là sẽ .
"Ngươi chắc chứ?" - Tiêu Uyên khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén thái y.
"Thần chắc chắn."
Lăng Thần Dật vỗ vai : "Huynh đang hỏi vớ vẩn gì thế? Chẳng lẽ ngủ vài ngày liền ngủ đến lú lẫn ? Thân thể khỏe chuyện ? Sao còn mặt ủ mày chau?"
Tiêu Uyên liếc một cái, trả lời, chỉ dặn Khánh An: "Bảo Mặc Hương dẫn thái y đến gian phòng của Hoàng Tử phi để bắt mạch."
Hắn tự thái y mới thể yên tâm.
Cũng nhiều điều hỏi An An.
"Ngươi còn đực đó gì?" - Hắn liếc Lăng Thần Dật.
"…Huynh ngủ mấy ngày nay, triều chính loạn thành một nồi cháo heo ."
"Ngươi và Lý Hoài Ngôn để gì? Một đám lão thần ngoan cố cũng xử lý , đúng là vô dụng!"
"Chuyện chính sự để , hôm nay còn chuyện quan trọng hơn. Ngươi ."
"Được thôi, , để phu thê các ngươi tâm sự cho thỏa."
Hắn chậm rãi bước khỏi Ngô Đồng Viện.
Lúc , thái y cũng bắt mạch xong, từ trong phòng bước : "Tứ Hoàng Tử, Hoàng Tử phi vì lo lắng quá độ, thức trắng nhiều ngày, ngày đêm túc trực bên cạnh ngài nên tinh thần kiệt quệ. Thần sẽ kê vài thang thuốc, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày là sẽ khỏe ."