Khánh Phong chút do dự, rút đao khỏi vỏ, chỉ ba nhát ché-m rách cửa viện.
"Đại sư thực sự ở đây, thí chủ hành xử như thổ phỉ thế ?"
Thị vệ cau mày, thấy tiểu hòa thượng quá ồn ào liền dứt khoát ném xuống đất.
Bên trong sân tối đen như mực, giơ tay cũng thấy rõ năm ngón, nơi cửa sổ ánh nến le lói, trông qua như thể thực sự ai.
"Vương phi."
"Vào trong, thắp đèn lên. Ông ở đây cũng , thể tìm ông ."
Bên trong nhà phảng phất hương khói nhàn nhạt, bài trí cực kỳ đơn giản. Khánh Phong lượn một vòng, xác nhận thấy bóng .
"Vương phi, thực sự ai."
Ánh mắt Thẩm An An lướt qua bàn thờ Phật, gương mặt bình thản gật nhẹ, lệnh: "Dẫn đến đại viện, mang trụ trì tới đây. Tất cả những ai chút địa vị trong chùa, cũng đưa đến."
Khánh Phong nhiều, lập tức dẫn rời .
Chỉ hai khắc, ánh đèn lồng lượt thắp sáng trong Hương Giác Tự, xua tan bóng tối.
Trụ trì Khánh Phong áp giải tới, gương mặt già nua còn mang theo nét kinh nghi, khi thấy Thẩm An An, ông sững . Là đầu chùa, tất nhiên ông nhận nàng.
"Thí chủ?"
"Đại sư Văn Âm ở ?"
"Sư của rời chùa du hành từ hôm qua, ở đây. Thí chủ tìm chuyện gì?"
Vừa hỏi xong, ông cảm thấy câu hỏi thật ngớ ngẩn, nếu chuyện gì, nàng lớn chuyện thế ?
"Nếu thí chủ việc, đợi sư về, lão nạp lập tức gửi thư báo tin, ?"
Thẩm An An cúi mắt, đáp. Thị vệ lượt kéo thêm nhiều hòa thượng phòng, mỗi lúc một đông, khiến gian phòng nhỏ hẹp dần chật kín .
Trụ trì cuối cùng cũng biến sắc.
"Ta quan tâm ông dùng cách gì, khi trời sáng, gặp Đại sư Văn Âm. Nếu chậm một khắc, gi-ết một ."
"Đây là nơi tu hành, Phật tổ, thí chủ thể càn như ?"
Trụ trì mặt mày khó coi, nghiêm giọng : "Thẩm thí chủ công lao hiển hách với Đại Lương, thí chủ gi-ết chóc bừa bãi như , chẳng lẽ sợ ô danh phụ ?"
"Công lao hiển hách?"
Thẩm An An lạnh, giọng đầy mỉa mai: "Chẳng vẫn thận trọng từng bước, sống chật vật đó ? Trụ trì đừng lấy đạo lý lớn mà giáo huấn , những lời hoa mỹ đó vô dụng với . Ta chỉ cần gặp Đại sư Văn Âm."
"Nếu trời sáng mà vẫn thấy ông , sẽ cho ông hiểu thế nào mới thực sự là 'gi-ết chóc bừa bãi'."
"Đây là chùa chiền, trong điện còn thờ hoàng gia, thí chủ sợ…"
"Vậy xem các còn mạng chờ triều đình cứu viện ."
Ánh mắt Thẩm An An lạnh băng: "Trụ trì đừng phí thời gian nữa, nghĩ cách nhanh lên, là để gi-ết một , giúp ông tỉnh táo hơn?"
"Khánh Phong."
Không lời thừa, Khánh Phong lập tức nắm lấy gáy kẻ trong tay, lưỡi d-ao sắc bén lạnh lẽo chĩa thẳng yết hầu .
"Khoan !"
Trụ trì trợn to mắt, hoảng hốt ngăn , giọng run rẩy: "Lão nạp sẽ truyền tin ngay, chỉ xin thí chủ tha cho bọn họ."
Thẩm An An giơ tay động tác "mời".
Dưới ánh nến chập chờn, trụ trì bắt đầu trải giấy, mài mực.
Thẩm An An chẳng buồn để tâm, ánh mắt trống rỗng chằm chằm tượng Phật bàn thờ. Nàng ngẩn như thế suốt mấy canh giờ, cho đến khi tiếng gà gáy sắc bén vang lên, kéo nàng về thực tại.
"Trụ trì đại sư, trời sắp sáng ."
Trụ trì thoáng run, ngước mắt nàng, giọng đầy bất lực: "Lão nạp hết sức, lẽ sư cũng đang gấp rút trở về."
Thẩm An An gật đầu, một tay chống cằm, giọng chẳng chút nhân tình: "Khánh Phong, kéo một ngoài. Hai khắc nữa nếu Đại sư Đại sư Văn Âm còn đến, gi-ết."
"Vâng."
"Trụ trì, cứu với!"
Tên hòa thượng lôi giãy giụa, kêu gào thảm thiết, nhưng Khánh Phong chút nương tay, kéo thẳng sân.
Những còn Thẩm An An như thể đang ma quỷ, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Thời gian từng chút trôi qua, lôi ngoài ngày một nhiều, sân viện ngập đầy xá-c ch-ết.
Trụ trì rốt cuộc chịu nổi nữa, giọng run rẩy: "Thí chủ là hoàng gia, chẳng lẽ sợ hành vi sẽ rước họa ?"
Đôi mắt Thẩm An An động, như thể cuối cùng cũng chút cảm xúc. Nàng nhẹ, chậm rãi : "Phu quân đang giường bệnh, thái y chỉ còn hai ngày để sống. Còn tai họa nào tuyệt vọng hơn thế ?"
Trụ trì á khẩu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm An An ngước mặt trời nhô lên nơi chân trời, hờ hững cất giọng: "Xem , Đại sư Đại sư Văn Âm về nữa ."
Nàng nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo: "Gi-ết hết . Phật thần trêu đùa con như , còn cung phụng bọn họ gì?"
Đám thị vệ bắt đầu kéo từng tên hòa thượng ngoài.
Sắc mặt trụ trì tái nhợt, giọng khàn đặc: "Xin thí chủ hãy đợi thêm một lát! Sư nhất định sẽ về, mạng quý giá vô ngần!"
Thẩm An An dậy, cúi xuống lão từ cao, chợt bật khẽ: "Mạng quý giá ? Khi cung, vì ngài câu đó mặt bệ hạ long tọa?"
“…”
Sân viện bỗng im lặng đến rợn .
Đám thị vệ đồng loạt rút đoản đao, ánh bình minh yếu ớt, lưỡi d-ao sắc lạnh phản chiếu ánh sáng, khiến rét mà run.
Đôi mắt trụ trì mở to, tràn đầy kinh hãi và phẫn nộ.
Còn những vị tăng nhân vốn đạo mạo trang nghiêm, giờ đây chẳng còn chút bình tĩnh thanh khiết nào.
Họ hoảng loạn ôm đầu, gào van xin: "Đừng gi-ết ! Xin tha mạng! Chúng vô tội!"
Khánh Phong khẽ nhíu mày, liếc Thẩm An An đang lặng lẽ hành lang.
Nàng vẫn bình thản như cũ, chẳng chút biểu cảm.
Hắn mím môi, chần chừ nữa, vung tay.
Lưỡi d-ao sắp bổ xuống thì…
"Dừng tay!"
Giọng kinh hoảng vang lên từ cổng viện.
Một nam nhân mặc áo nâu thô sơ, đầu đầy mồ hôi, vội vã chạy .
Khi thấy cảnh tượng đầy má-u me mắt, đôi con ngươi của co rút kịch liệt, vẻ mặt luôn trầm nay xuất hiện vết rạn nứt.
"A Di Đà Phật…"
Hắn lặng một lúc, đau xót Thẩm An An, giọng nghẹn : "Thí chủ thể đến ngày hôm nay, tất cả đều nhờ Phật tổ từ bi. Mạng quý giá, thể… thể…"
"Những lời , trụ trì ."
Thẩm An An thẳng Đại sư Văn Âm, từng bước chậm rãi xuống bậc thềm, giọng nhạt nhẽo: " may mắn , Đại sư Văn Âm về quá muộn. Vừa kịp cứu lấy đám sư , sư điệt cuối cùng."
Nàng khẽ phất tay.
Lập tức, đám thị vệ thu trường đao.
Những hòa thượng thoát ch-ết đồng loạt mềm nhũn, quỳ rạp mặt đất, thở hổn hển như cá mắc cạn.
"Thí chủ còn nhớ những lời lão nạp từng chăng? Vạn sự đều nhân quả. Người sợ hậu quả của ngày hôm nay ?"
"Đó là nhân quả của ."
Đôi mắt Thẩm An An chợt trầm xuống, bờ môi đỏ khẽ mím chặt đến trắng bệch.
" đến nước , cũng chẳng còn gì để kiêng dè nữa. Kéo thêm vài kẻ ch-ết chung, cũng coi như lời ."
"A Di Đà Phật."
Đại sư Văn Âm nghiêm nghị nàng, ánh mắt tràn đầy chính khí.
Trong mắt , Thẩm An An giờ đây chẳng khác nào ác quỷ bước từ địa ngục.
Giữa cảnh má-u tanh đầy viện, nàng đó, tựa như hiện của Tu La.
"Muốn tùy ngươi."
Thẩm An An lạnh lùng đá văng một hòa thượng đang hoảng loạn lùi về .
Giọng nàng vang vọng khắp sân: "Đại sư Văn Âm, Phật pháp ông cao minh, hẳn cũng đến đây vì điều gì."
Sắc mặt Đại sư Văn Âm khẽ biến, chân mày cau , nhưng đáp.
Quả nhiên, ông .
Đôi mắt hạnh của Thẩm An An càng thêm lạnh lẽo.
Biết rõ, nhưng vẫn cố ý xuất môn du phương, chẳng qua chỉ là trốn tránh nàng mà thôi.
Nếu nàng phát điên, lẽ thật sự ép nổi ông mặt.
"Vậy thì cũng chẳng cần nhiều lời."
Ánh đao trong tay nàng lướt qua từng trong sân, cuối cùng mũi nhọn chỉ thẳng Đại sư Văn Âm.
"Tính mạng của họ... đều trong tay ông."
Đại sư Văn Âm nhắm mắt, siết chặt bàn tay khô gầy trong tay áo, chậm rãi thở dài: "Nghiệt duyên a, A Di Đà Phật."
Thẩm An An chẳng tâm trạng tụng những lời giáo lý thâm sâu khó hiểu.
Nàng lạnh giọng: "Mau đưa quyết định, rảnh đây ông lải nhải."
Đại sư Văn Âm trầm mặc một lúc lâu, đó xoay bước trong điện: "Thí chủ, mời theo lão nạp."
Người trong phòng lập tức đuổi ngoài, cánh cửa khép , chỉ còn hai họ.
Đại sư Văn Âm Thẩm An An, chậm rãi cất giọng: "Thí chủ , vì Tiêu thí chủ gặp kiếp nạn chăng?"
Thẩm An An đáp, chỉ im lặng lắng .
"Sinh là kiêu tử, mang sứ mệnh trời ban, mà nghịch thiên cải mệnh, cưỡng cầu nhân quả."
Đại sư Văn Âm thành kính vái lạy tượng Phật mấy , mới chậm rãi tiếp: "Phải rằng vạn vật tương sinh tương khắc, mất luôn song hành. Quả của hôm nay, đều do chính ngài từng cầu khẩn trong mộng, khổ sở mong ."
Đôi mắt Thẩm An An khẽ run lên, sắc mặt tái nhợt: " đó là nhân quả của , cớ gì bắt gánh chịu?"
Đại sư Văn Âm đáp, chỉ lặng lẽ xếp bằng đất, bắt đầu gõ mõ.
"Được mất song hành..."
Thẩm An An ngước mắt ông , giọng bình tĩnh nhưng trong đáy mắt sóng ngầm cuộn trào: "Nếu cam tâm chịu mất, thể đổi chăng?"
Bàn tay gõ mõ của Đại sư Văn Âm khựng , môi khẽ mím, nhưng vẫn lên tiếng.