Hắn thuận thế đẩy nàng ngã xuống đất, giọng điệu cay nghiệt: "Đừng điều. Nếu Yên Hồng ch-ết , ngươi nghĩ sẽ tìm ngươi ?"
Dứt lời, bước lên, định chộp lấy nàng.
Đào Phấn nhanh chóng bò dậy, lén hai gã "gia đinh" phía , cắn răng : "Hiện tại một vị quý nhân bao nuôi, thủ hạ của ngài đang canh giữ bên ngoài. Nếu ngươi dám động , họ chắc chắn sẽ tha cho ngươi."
Nhận ánh mắt thúc giục của Thẩm An An, Thanh Dược cắn răng xông lên: "Ngươi tưởng lừa ? Nếu bao ngươi, tú bà liệu bán ngươi cho chỉ với một trăm lượng bạc ?"
Hắn ôm lấy Đào Phấn, kéo nàng về phía giường.
Lúc , nàng thực sự hoảng loạn, vẻ dịu dàng khuôn mặt biến mất, chỉ còn sự lạnh lùng: "Ta dối! Quý nhân chính là Thượng thư bộ Binh – đại nhân Thân! Nếu ngươi dám động , nhất định sẽ tính sổ!"
"A— Buông !"
Thẩm An An mím môi quan sát, đôi mày nhíu .
Trên giường, Thanh Dược vẻ đang tay thô bạo, mặt mày hung dữ, nhưng thực chất hề đụng Đào Phấn dù chỉ một ngón tay. Thế nhưng, chừng đó cũng đủ khiến nàng sợ hãi đến tái mét.
"Giả vờ thanh cao cái gì chứ? Ở trong lầu xanh, chẳng cũng chỉ là chuyện tiền bạc ? Gia đây thừa bạc, lát nữa đều cho ngươi cả. Chỉ đáng tiếc cái ả Yên Hồng , nhan sắc của ả so với ngươi đáng yêu hơn nhiều. Nếu ả ch-ết, gia nhất định bắt hai tỷ các ngươi cùng hầu hạ!"
Nghe đến đây, đôi mắt Đào Phấn đỏ hoe, giọng run rẩy: "Ngươi câm miệng! Tỷ tỷ là Thanh Quán, cho phép ngươi vấy bẩn danh dự của tỷ !"
"Thanh Quán?"
Thanh Dược khẩy: "Thanh Quán mà còn vụng trộm tư thông, mang thai con hoang ?"
Hắn siết chặt cổ tay nàng, đe dọa tiếp: "Các ngươi đúng là tự phận. Nghĩ xem, những tiểu thư khuê các thực sự trong các gia đình quyền quý, ai để mắt đến các ngươi ? Cứ mơ tưởng hão huyền!"
"Nàng đáng đời thôi. Nếu lúc ngoan ngoãn theo , gì kết cục như hôm nay? Ít nhất, cũng gi-ết ."
Không hổ là nữ nhân chốn lầu xanh, ngay cả cũng đến nao lòng, khiến thương xót.
"Nếu ngươi ghen tị với tỷ tỷ , thể giúp ngươi đạt mong ."
Thanh Dược hạ giọng dụ dỗ: "Ta chắc chắn còn hơn tên gian phu của tỷ tỷ ngươi nhiều, thể cho ngươi một danh phận, cho ngươi bạc. Ngươi chỉ cần theo , đảm bảo ngươi ăn ngon mặc , sống sung sướng. Thế nào?"
Đào Phấn lạnh, ánh mắt tràn đầy chế giễu: "Nực ! Ngươi nam nhân của tỷ tỷ là ai ? Hắn kẻ mà ngươi thể so bì!"
"Là ai?"
Đào Phấn bỗng dưng im lặng.
"Hừ, gia tin!"
Thanh Dược nghiến răng: "Nói rõ cho , rốt cuộc là hạng nào mà khiến Yên Hồng chịu theo ?"
Đào Phấn cuối cùng cũng kéo giằng co nữa, nàng thở phào nhẹ nhõm, lùi một chút, siết chặt cổ áo.
"Hắn là con cháu thế gia, tài hoa hơn , ôn hòa lương thiện."
"Ồ, như , thế gi-ết ch-ết tỷ tỷ ngươi?"
Đào Phấn mím chặt môi, thêm lời nào.
"Thôi bỏ ."
Thanh Dược uể oải : "Gia cũng chẳng buồn chuyện nữ nhân đó nữa. Dù thì ả cũng ch-ết . gia bỏ một trăm lượng bạc cho mụ tú bà, thể lãng phí ."
Hắn tỏ vẻ như thực sự động tay động chân, Đào Phấn liều mạng giữ chặt lấy váy áo, chịu buông.
"Nô gia sẽ đưa ngài một trăm lượng, chỉ mong khách quan tha cho nô gia."
"Chậc."
Thanh Dược dừng , ánh mắt lóe lên tia hứng thú: "Vừa còn mạnh miệng lắm cơ mà, giờ chịu nhận thua ? mà… ngươi ngươi một trăm lượng? Có thật ?"
"Thật!"
Đào Phấn sợ đến mức hồn vía lên mây: "Nô gia một trăm lượng bạc!"
"Gia thèm cái bạc lẻ đó chắc? Gia đến đây là để vui vẻ cơ mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ngài đừng gần!"
Đào Phấn run rẩy đến mức giọng cũng lạc : "Khách quan bao nhiêu bạc, nô gia đều thể đưa! Chỉ xin ngài buông tha cho nô gia!"
"Một kẻ bán như ngươi, lấy lắm bạc thế?"
"Nô gia tích góp , chỉ mong khách quan đừng với mụ tú bà."
Thanh Dược như chút động lòng: "Vậy… ngươi bao nhiêu? Nếu nhiều, gia lẽ sẽ cân nhắc, cầm bạc của ngươi tìm mười tám cô nương khác, chẳng càng vui ?"
Đào Phấn nghiến răng: "Hai trăm lượng, đó là bộ bạc nô gia dành dụm. Như đủ ?"
Từ trong xe ngựa, Khánh Phong ló đầu , ánh mắt hai trao đổi.
——
Trong phòng, Đào Phấn hoảng hốt hỏi nha bên cạnh: "Sao , đến ?"
Nha lắc đầu: "Những đó họ chỉ nhận lệnh bảo vệ sự an của cô nương, những chuyện khác thuộc bổn phận của họ. Còn … còn …"
"Nói cái gì?"
"Nói rằng cô nương vốn dĩ là bán kiếm sống, thêm một bớt một cũng chẳng khác gì. Bảo cô nương đừng bộ tịch, nếu để khác nghi ngờ, hỏng kế hoạch, sẽ ai gánh nổi hậu quả."
"Choang!"
Tách bàn nàng hất xuống đất, vỡ tan. Toàn Đào Phấn run rẩy, nước mắt lăn dài như chuỗi hạt đứt.
"Cô nương, là cứ đưa bạc ."
Đào Phấn thoáng về phía tấm bình phong, lóc chạy trong: "Tam Lang!"
Trên chiếc nhuyễn tháp, một nam nhân gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, thở yếu ớt, dùng ánh mắt đau lòng nàng.
"Đào Phấn…"
"Tam Lang!"
Nàng đưa tay ôm chặt lấy nam nhân, đến nghẹn ngào.
"Đừng lo cho nữa, hãy chuộc rời khỏi chốn thị phi ."
"Không…"
Đào Phấn lắc đầu: "Rời khỏi đây, chúng sẽ đủ tiền mua thuốc nữa. Ta thể , nhất định cứu . Tam Lang, là… chê ?"
Nam nhân tên Tam Lang đưa tay lau nước mắt cho nàng, dịu dàng : "Nàng linh tinh gì , tất cả đều là vì , nàng mới thành như thế . Đào Phấn, lời , chúng thôi… nếu … khụ khụ khụ."
Hắn đột nhiên ho dữ dội, Đào Phấn vội vàng vỗ lưng cho . Chỉ tiếp tục : "Mạng đáng gì, nhưng àng thì sống. Chỉ cần nàng còn sống, mãn nguyện ."
Đào Phấn kiên định lắc đầu: "Người , chỉ cần chuyện thành công, sẽ cho chúng mười ngàn lượng bạc. Khi đó, chúng thể rời , dùng bạc chữa bệnh cho , mua một căn nhà nhỏ, sống những ngày tháng của riêng ."
Nàng tựa lồng ngự-c , mơ tưởng về tương lai tươi . Ánh mắt nam nhân dần trở nên mơ màng, khóe môi khẽ cong lên một nụ nhẹ.
"Chàng yên tâm, luôn giữ trong sạch, từng để bất kỳ ai động ." - Nàng nắm lấy tay , áp má mà cọ nhẹ.
——
"Cô nương, , bên đập phá đồ đạc ."
Đào Phấn vội buông tay nam nhân, kéo chăn đắp cho : "Chàng cứ nghỉ ngơi, đợi ."
Nha thấy nàng lấy hai trăm lượng bạc từ một ngăn bí mật trong tủ, nước mắt giàn giụa.
"Cô nương vất vả tích góp tiền mua thuốc cho Tam công tử, giờ tiêu hết thế … Giá mà cô nương Yên Hồng còn sống, nàng nhất định sẽ che chở cho , để đối diện với những kẻ ghê tởm ."
"Câm miệng!"
Nha sợ hãi, ngẩng lên liền bắt gặp đôi mắt tối đen đáng sợ của Đào Phấn.
"Cô… cô nương?"
Chỉ trong thoáng chốc, cảm xúc nơi nàng thu , giọng bình tĩnh trở : "Đừng nhắc nữa, tỷ tỷ ch-ết . Nhắc chỉ càng thêm đau lòng mà thôi."
"Vâng, cô nuong7."
Hai mở cửa bước ngoài, một bóng lướt qua, nhanh chóng rời khỏi tầng hai.
——
"Người ? Sao còn đến?" - Thanh Dược đợi đến mất kiên nhẫn, đập bàn hò hét.
"Khách quan."
Đào Phấn đẩy cửa bước , nhẹ nhàng khép lưng. Nàng đưa bạc cho Thanh Dược quỳ xuống, giọng run rẩy: "Xin khách quan nể tình, đây là bộ bạc nô gia dành dụm ."
Thanh Dược ngẩn một chút, bỗng cảm thấy đá chân. Hắn , thấy Thẩm An An khẽ nhép miệng nhắc nhở, liền nhanh chóng hiểu ý, tiếp tục diễn trò.
"Ngươi đừng lừa gia, đám nữ nhân các ngươi kiếm tiền nhanh nhất mà. Ngoan nào, Đào Phấn, đợi gia tiêu hết bạc , nhất định sẽ tìm ngươi."
Sắc mặt Đào Phấn tái nhợt.
"Chúng ."
Thanh Dược nghênh ngang bước khỏi phòng, Đào Phấn vội vàng chạy theo, khẩn cầu: "Công tử xin đừng với tú bà, bạc vốn là của kỹ viện, nếu tú bà , nhất định sẽ tìm công tử đòi ."