Bà tử vội cúi đầu, nhanh chóng rời . ngay khi đến cổng viện, một đôi giày thêu tinh xảo, sang trọng lọt tầm mắt bà.
Bà giật ngẩng đầu lên, lập tức cúi hành lễ.
“Vương phi.”
“Ồ, lão nô nhận lệnh phu nhân đến mời đại công tử tiền viện tiếp khách. thấy công tử đang bận nên tiện mở lời, giờ lão nô định rời đây ạ.”
Thẩm An An yên lặng bà vài giây, đó khẽ gật đầu gì.
Bà tử như đại xá, vội vã rời ngay lập tức.
Trước đây, khi Vương phi còn ở trong phủ, bà nhận điều gì khác biệt. từ lúc nàng gả phủ Tứ Hoàng Tử bao lâu, bà cảm thấy nàng đổi đến đáng sợ.
Có lẽ quyền thế dưỡng , khí thế của nàng ngày càng giống Tứ Hoàng Tử hơn.
“Cô nương dọa bà gì?” - Mặc Hương khó hiểu hỏi.
“Để nghiền nát chút tâm tư lắt léo cuối cùng của bà .”
Thẩm An An quét mắt quanh viện xoay rời : “Tứ Hoàng Tử ? Còn ?”
“Chắc vẫn ở thư phòng của lão gia.”
Từ khi nhận tin từ Khánh An, rời , rốt cuộc xảy chuyện gì quan trọng đến thế.
…
Thẩm phủ một ngày náo nhiệt cuối cùng cũng dần yên tĩnh khi canh ba điểm. Nhờ sự giúp đỡ của Thẩm An An, phu thê Lâm gia cũng lặng lẽ rời kinh thành.
Lăng Thần Dật và Lý Hoài Ngôn, theo sự nhờ vả của Tiêu Uyên đó, kéo náo động tân phòng.
Thẩm phu nhân sốt ruột giục nữ nhi: “Đại ca con khó khăn lắm mới thành , mau cản hai đó !”
Thẩm An An hề ý định can thiệp: “Đó là do Tiêu Uyên ủy thác, con cản nổi .”
Hôm bọn họ thành , đại ca nàng cũng khó Tiêu Uyên đủ điều. Giờ nếu Tiêu Uyên trả đũa, e là nỡ để yên.
“ mà…”
Thẩm phu nhân lo lắng: “Đại ca con uống say , cần chăm sóc. Nếu náo loạn quá mức, lỡ xảy chuyện thì ? Nhỡ … tổn hại thể thì đây?”
Thẩm An An ngẩng mắt Thẩm phu nhân, lúc bà câu cuối cùng.
"……"
Câu mà cũng thể mặt nữ nhi ?
"Ôi chao, dù con cũng thành , cần kiêng kỵ mấy chuyện . Không , tự xem, thể để lỡ đêm động phòng hoa chúc!"
Thẩm phu nhân vội vã chạy thẳng về hậu viện.
"Vương phi."
Mặc Hương đến báo: "Cô gia khỏi thư phòng, đến đón ."
"Ừm."
Nàng đặt chén xuống, dậy rời khỏi viện của Thẩm phu nhân.
Tiêu Uyên trong màn đêm, bóng tối phủ lấy thần sắc , chỉ cơn gió lạnh thoảng qua, càng tôn lên khí chất sắc bén của .
"Đã xảy chuyện gì ?"
"Ra ngoài ."
Hắn nắm tay nàng kéo , tỉ mỉ quan sát nét mặt nàng: "Hôm nay phu nhân vẻ tâm trạng ."
"Đương nhiên ."
Hôn sự của đại ca là một nỗi canh cánh trong lòng nàng từ kiếp , nay cuối cùng cũng thể buông bỏ, nàng thể vui chứ?
Tiêu Uyên hừ nhẹ một tiếng: "Huynh cũng đừng mong thuận lợi quá. Khi khó gia đủ điều, gia thể để dễ dàng động phòng chứ?"
Thẩm An An liếc một cái: "Đại ca quấy rầy đêm động phòng của ."
"Huynh cho gặp nàng, còn gì mà ngày đại hôn gặp mặt. Giờ đến lượt thì ném hết lễ nghi đầu ."
"Đừng tưởng , lúc gả cho nàng, còn vui, thậm chí còn xúi giục nàng bỏ trốn."
"……"
"Đồ nhỏ nhen."
Thẩm An An trừng , : "Có cô nương nhà nào mà cam tâm tình nguyện bước chân hoàng gia chịu khổ chứ?"
"Phu nhân chỉ thiên vị trưởng, chẳng để mắt chút nào."
"Ta nào ."
Nàng bật : "Mẫu đích đến tân phòng đuổi . Hai mưu sĩ cẩu đầu quân của chắc rút lui trong ê chề thôi."
Tiêu Uyên dứt khoát ngả đầu đùi nàng, khẽ khép mắt. Thẩm An An sự mệt mỏi trong đáy mắt .
"Dọc đường đều giả bộ thoải mái với , còn chịu , rốt cuộc xảy chuyện gì?"
"Biên cương truyền tin, khi Tề Cẩm Bình đến đó, thu hồi ba tòa thành mất."
"Đây chẳng chuyện ?" - Thẩm An An nhíu mày.
" thấy… gì đó quá dễ dàng."
Ngón tay quấn lấy dây lưng thả xuống của nàng, lặp lặp động tác quấn chặt buông .
"Tính theo thời gian, ông đến biên cương quá ba ngày mà giành hai tòa thành. Nếu đối phương yếu kém đến , thì đó thể thế như chẻ tre, ào ạt xâm nhập Đại Lương ?"
"Chàng cũng lý… chẳng lẽ vì Tề Cẩm Bình giỏi hơn đối phương một bậc?"
Tiêu Uyên lắc đầu: "Dù giỏi hơn cũng giao tranh, thắng bại khó phân. Đằng …"
Thẩm An An vô thức đặt tay lên ngự-c , cau mày suy nghĩ, để ý đến những hành động an phận của .
"Chàng vẫn , rốt cuộc Tề Cẩm Bình thoát khỏi Lãng Duyệt Hồ như thế nào? Kẻ chủ mưu phía tay thế nào?"
Tiêu Uyên kéo cổ tay nàng, nhét trong ngự-c , : "Ba ngày khi đến Lãng Duyệt Hồ, nhận tin ông rời an . Có lẽ đối phương là đối thủ của ông ."
"Còn kẻ chủ mưu, dù theo dấu vết cũng chỉ tóm hai con cá nhỏ, đó liền mất dấu."
"Hoàng Thượng rõ thực lực của Tề Cẩm Bình, chẳng lẽ chỉ khó ông ?"
"Nàng quên Thân Doãn Bạch ?"
Tiêu Uyên dùng một tay ôm lấy gáy nàng, kéo xuống gần hơn: "E là chính là để mở đường cho Thân Doãn Bạch tiến triều đình."
Thẩm An An chau mày, định đẩy tay , nhưng chợt cảm thấy một nóng bỏng truyền đến. Nàng giật xuống, phát hiện bàn tay còn của từ lúc nào đặt lên ngự-c .
Môi lạnh chạm đôi môi nóng rực, như chạm đến dây thần kinh nào đó trong , ánh mắt lập tức trầm xuống. Hắn đưa tay ôm chặt lấy nàng, để nàng trốn tránh, một tay khác giữ lấy cổ tay nàng, dẫn dắt nàng lướt qua từng đường nét ngự-c .
Thẩm An An thuận theo vài giây, thấy vẫn ý định dừng , liền bắt đầu giãy giụa.
Tiêu Uyên rời một chút, cho nàng cơ hội mở miệng: "Sao thế?"
"Chàng quá nặng, đè cả lên chân , chịu nổi."
"Ta nhẹ một chút."
Hắn chống một chân lên chiếc ghế nhỏ bên cạnh, ý định buông tha cho nàng.
Thẩm An An kéo tay trượt xuống , sắc đỏ lập tức lan từ khóe mắt đến đuôi mày, nàng giãy giụa quyết liệt.
Tiêu Uyên vẫn chịu buông , cúi đầu mơn trớn càng lúc càng sâu.
Dần dần, nàng mềm nhũn trong vòng tay , đầu óc cũng trở nên mơ màng.
Bàn tay nàng khựng eo , kiên quyết chịu dịch chuyển nữa.
Khánh An cúi đầu, nghiêm chỉnh sang một bên, dám hó hé.
Một lát , Tiêu Uyên ôm ngang Thẩm An An bước xuống xe.
Khánh Phong lặng lẽ lùi xa, đầu áp lực như núi, nhưng vẫn giả bộ vô tội như hề thấy gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khánh An cau mày, lặng lẽ tay đẩy Khánh Phong về phía .
"Ha… ha ha, chủ tử." - Khánh Phong gượng , khóe môi co giật.
Ánh mắt Tiêu Uyên lạnh lẽo đến mức thể gi-ết , nhưng cô nương trong lòng đang rúc , chịu ló mặt . Hắn cũng chẳng thời gian so đo, chỉ sải bước thẳng phủ.
"Ngươi lừa đá đầu ? Màn xe đó cũng dám vén lên?"
Khánh An như kẻ ngốc.
Khánh Phong: "…Đã giờ , ai mà ngờ chủ tử … nóng lòng đến ."
"Câm miệng !"
——
Vừa đến Ngô Đồng Viện, Thẩm An An lập tức nhảy khỏi vòng tay Tiêu Uyên, khuôn mặt nóng bừng như sắp bốc cháy.
"Mất mặt ch-ết !"
Nàng cởi giày tất, cuộn chăn kín mít.
"Hắn dám ngoài ."
"Tránh !"
Tiêu Uyên nào dễ dàng lời, xuống mép giường kiên nhẫn dỗ dành: "Mai sẽ dọa một phen, tuyệt đối để lộ ngoài."
Thẩm An An trùm kín chăn, cảm giác hổ đến tận cùng.
Càng đáng hổ hơn là… tay nàng vẫn đang áp eo bụng .
"Trời tối, thấy rõ chúng gì ." - Tiêu Uyên trấn an.
mặc thế nào, nàng cũng chịu ló đầu khỏi chăn, càng cho trong.
Hắn tiếc nuối vô cùng.
Chưa từng thử cảm giác xe ngựa, vất vả lắm mới dụ nàng phối hợp, sắp thành công đến nơi… cái tên ngu ngốc phá hỏng mất!
Hắn khổ sở ngoài cả đêm, ngay cả chăn cũng đắp.
——
Thẩm phu nhân khuyên nhủ hết lời, cuối cùng mới tiễn Lăng Thần Dật và Lý Hoài Ngôn rời .
Thẩm Trường Hách sớm mắt mơ màng, say khướt còn tỉnh táo.
"Sao uống đến mức chứ? Vũ Nhu , tối nay con chăm sóc nó cẩn thận, tiên để nó tỉnh rư-ợu ."
"Dạ, mẫu , con dâu sai sắc sẵn canh giải rượu ạ."
"Ừ, lắm."
Thẩm phu nhân dặn dò thêm vài câu, nhưng vẫn yên tâm, định chờ Thẩm Trường Hách uống xong canh mới .
Ai ngờ đột nhiên bật dậy khỏi trường kỷ, loạng choạng về phía giường, nghiêng ngã lên đó.