Không đời nào Thẩm An An ngờ rằng chỉ một câu dặn dò của thể gây nhiều rắc rối như .
Nghĩ đến việc sáng mai triều nhất định sẽ bàn tán về chuyện Thân Doãn Bạch gây họa, nàng liền đợi trong phòng, chờ Tiêu Uyên trở về.
“Cô gia.” - Bên ngoài vang lên giọng run rẩy của Mặc Hương.
Nàng ngẩng đầu lên, chỉ khẽ hỏi: “Về ?”
Không ai trả lời, chỉ tiếng bước chân nặng nề vang lên trong phòng.
Thẩm An An khẽ cau mày, ngước mắt lên, liền chạm đôi con ngươi đen như mực của Tiêu Uyên. Trong đó, ngoài dục vọng quen thuộc nàng thường thấy, còn cả… sự giận dữ?
Nàng nhanh chóng rà soát những việc trong ngày, chắc chắn hề điều gì khiến tức giận, càng chuyện ngoại tình.
“Chàng ?”
Tiêu Uyên trả lời, sải bước đến gần, bế thốc nàng lên đặt lên vai, thẳng về phía giường.
Thẩm An An ném lớp chăn gấm dày, lập tức chìm trong lớp vải mềm mại, nhưng lòng nàng tràn đầy lo lắng.
“Chàng… trúng dược ?”
Hắn gì, chỉ cúi xuống, kiềm chế mà cũng chẳng hề che giấu.
Màn lụa rủ xuống, tiếng kẽo kẹt của giường cùng với âm thanh kìm nén của Thẩm An An vang vọng khắp căn phòng.
Mấy nàng định trốn, nhưng đều giữ chặt eo, thể động đậy.
Đến khi tất cả lắng xuống, là quá trưa.
Bụng đói đến mức kêu ùng ục, Thẩm An An chống đỡ thể đau nhức để mặc quần áo, xuống giường.
Phía , đôi mắt đen sâu thẳm vẫn dõi theo nàng rời.
Nàng lạnh mặt, thèm để ý đến .
Sau khi y phục và chải chuốt xong, Mặc Hương bưng cơm trưa lên.
“Đây là gì?”
Thẩm An An chén thuốc đen sì mặt, nhíu mày hỏi.
Mặc Hương vô thức đầu về phía Tiêu Uyên, bước từ gian trong.
Thuốc là do cô gia đưa, nàng cũng đó là gì.
Ánh mắt Thẩm An An cũng thuận thế sang. chỉ trông thấy Tiêu Uyên, nàng cảm thấy eo đau nhức dữ dội.
Tiêu Uyên phất tay hiệu cho Mặc Hương lui xuống, đó cầm bát thuốc lên, thong thả dùng thìa khuấy đều.
“Chàng bệnh ?”
“Không.”
“Vậy đây là thuốc gì?”
“Thuốc… bồi bổ cơ thể.”
Bồi… bổ cơ thể?
Thẩm An An sững sờ. Cơ thể suy nhược ? Nàng từng nhận điều đó.
Tiêu Uyên liếc nàng một cái, ánh mắt đầy vẻ ai oán: “Vốn là chuẩn cho nàng uống.”
“???”
“Ta vẫn khỏe mạnh, hề suy nhược.”
Vừa dứt lời, nàng lập tức cảm nhận sắc mặt Tiêu Uyên càng lạnh hơn, đôi mắt sâu thẳm như ngưng đọng băng giá.
“Ta , nàng bảo Khánh Phong tìm kép hát, nam, dung mạo thanh tú, cao tám thước?”
“Bảy thước bảy.”
Tiêu Uyên lạnh một tiếng: “Yêu cầu cũng khắt khe đấy.”
“… Có… vấn đề gì ?”
Thẩm An An rõ ràng cảm thấy điều , liền dò hỏi.
Tiêu Uyên cầm bát thuốc lên, nhấp một ngụm: “Mặc Hương , đêm qua trong phòng hề gọi nước.”
“……?????”
Gì mà rối tung rối mù ?
Thẩm An An ngơ ngác Tiêu Uyên, còn thì bất chợt nghiêng tới gần, áp sát với khí thế bức , ánh mắt gắt gao chằm chằm nàng.
“Là ý của phu nhân ? Nàng hài lòng với biểu hiện của vi phu?”
“Không! Tuyệt đối !” - Thẩm An An giơ ba ngón tay lên thề.
Rồi lập tức về phía cửa hét lớn: “Mặc Hương! Mau lăn đây cho !”
Mặc Hương tiếng quát, cả run lên, vội vàng đẩy cửa bước .
“Cô gia, Hoàng Tử phi, … chuyện gì ạ?”
Cô nương bao giờ mắng nàng thô lỗ như .
“Ngươi… ngươi…”
Thẩm An An há miệng định , nhưng thể thốt lời, bèn chuyển ánh mắt sang Tiêu Uyên.