"Tiêu Trạch ch-ết , Đoan Mộng Mộng cũng ch-ết , cả Chu thị nữa… tất cả đều ch-ết , đều do sắp đặt cả."
"Ngươi , bọn họ ch-ết thê thảm lắm."
Nói đến đây, Đoan Oánh Oánh ôm chặt lấy cơ thể , chậm rãi xổm xuống.
"Là cái loại hy vọng nghiền nát, tuyệt vọng. Ta khiến bọn họ tự tàn sát lẫn …"
Bỗng nàng bật , giọng điệu quỷ dị: "Ha ha ha… Còn Chu thị, lúc ch-ết nàng vẫn cố sức tìm cách cứu Tiêu Trạch. Ta thật hiểu nổi, đối xử với nàng tệ đến thế, tại nàng vẫn cố giúp ? là một kẻ ngu ngốc đến tận cùng!"
"Sau đó, chỉ một d-ao đ-âm ch-ết nàng ."
Nàng đưa tay chạm vết sẹo mặt , giọng chút mơ hồ: "Cuối cùng vẫn còn mềm lòng, đến cả một vết rạch mặt nàng , cũng nỡ để ."