"Bởi vì càng hận nàng hơn! Nếu nàng , gia đình nhất định thể sống thật . Chính vì nàng , phu quân mới từng bước con đường lối về!"
Nói xong, bà chút do dự cắt ngang yết hầu. Má-u b.ắ.n tung lên, vẽ thành một đường cong giữa trung văng đầy mặt đất.
"Phu quân…"
Bà ngã xuống, chậm rãi nhắm mắt, nhưng khóe môi vẫn vương ý .
Thẩm An An chỉ lạnh nhạt quét mắt qua một cái dời ánh , lẽ vì gi-ết quá nhiều nên nàng sớm trở nên tê dại .
"Dẫn Trần Thiên tới đây."
Trên đường điều kiện đầy đủ, ăn ở đều tạm bợ. Trần Thiên đó chặt mất một ngón tay, mất má-u ít, thể suy yếu, sắc mặt tiều tụy trắng bệch.
Hắn Khánh Phong áp giải tới.
"Ngươi quen bà ?"
Thẩm An An hất cằm về phía th-i th-ể phụ nữ bất động đất.
Ánh mắt Trần Thiên thoáng mờ mịt, nhưng ngay khi trông thấy bà , bỗng mở to mắt.
"Ngươi… ngươi gi-ết bà ?"
"Ngươi gi-ết bà !!!"
Cả run rẩy, gần như gào lên, trong mắt tràn đầy hận ý.
"Nói chính x-ác hơn, bà sợ tội dám sống, tự vẫn vì tình."
"Vậy nên, ngươi quen bà , hơn nữa tình cảm còn sâu đậm?"
Trần Thiên nghiến chặt răng, trừng mắt Thẩm An An.
"Ngươi cần như . Ta thánh nhân, bất cứ ai đe dọa đến mạng sống của , đều sẽ gi-ết chút do dự. Ngươi cũng ngoại lệ."
"Bà chỉ là một nữ nhân, khả năng gi-ết ngươi?" - Trần Thiên nghiến răng nghiến lợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Vậy nên, bà t-ự sá-t."
"Ngươi quen bà , chắc hẳn cũng phận thật sự của Thân Doãn Bạch? Các ngươi căn bản bạn bè, mà quan hệ huyết thống, đúng ?"
Trần Thiên mím môi, lựa chọn im lặng.
"Nữ nhân chính là cữu mẫu của ngươi. Vậy nên từ nhỏ, ngươi lớn lên ở Tào phủ tại Giang Nam. Dù , thì ngươi cũng từng qua với nhà Tào gia, quan hệ chắc chắn hời hợt."
"Ngũ Hoàng Tử, hãy suy nghĩ cho kỹ. Có lẽ đây là cơ hội đổi lấy tự do của ngươi."