So với nàng, Đoan Mộng Mộng trông chẳng khác nào một cung nữ hèn mọn bên cạnh nương nương.
Nhưng nếu không phải do thủ đoạn bẩn thỉu của nàng, tất cả những thứ này vốn dĩ phải thuộc về nàng ta rồi.
"Đoan Tam cô nương, giờ phải gọi ta là Tứ Hoàng Tử phi, sau đó cung kính hành lễ mới đúng với quy củ và gia giáo của Đoan gia."
Đoan Mộng Mộng tức đến mức mắt đỏ ngầu, hận không thể tát cho Thẩm An An hai cái và mắng nàng thậm tệ, nhưng Tiêu Uyên đang đứng ngay bên cạnh, nàng ta phải giữ gìn hình tượng.
"Sư huynh..."
Nàng ta nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Uyên, giọng run rẩy: "Muội không tin huynh lại tính toán với muội. Huynh nói cho muội biết, chuyện 'Thiên mệnh chi nữ' rốt cuộc là thế nào? Có phải huynh đã bị Thẩm An An mê hoặc rồi không?"
Hai người bọn họ vốn là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, sao có thể không có chút tình cảm nào chứ?
Tiêu Uyên nhướng mày nhìn Thẩm An An, nàng vẫn điềm nhiên như không, còn tỏ vẻ đang xem kịch vui, chứ chẳng hề sốt sắng giúp hắn dẹp bỏ đào hoa nát ngoài kia.
Hắn nhếch môi cười nhạt đầy ẩn ý: "Muội nói đúng, ta thực sự bị mê hoặc rồi, đến mức cả tâm trí cũng bị làm cho mụ mị."
Mọi người xung quanh lập tức nhìn về phía Tiêu Uyên, ai nấy đều kinh ngạc.
Thẩm An An liếc hắn một cái đầy sắc bén. Ngày thành thân, nàng đâu có dí d-ao vào cổ hắn ép cưới? Rõ ràng là hắn cam tâm tình nguyện, vậy mà giờ lại nói như thế.
Nàng cười tươi, tay khoác lấy cánh tay hắn, cố tình bày ra vẻ thẹn thùng: "Không chỉ mê hoặc, ta còn là hồ ly tinh, tối nay sẽ hút sạch tinh khí của chàng."
Tiêu Uyên vờ như không nghe thấy hàm ý nghiến răng nghiến lợi trong lời nàng, chỉ nở nụ cười thích thú.
Đoan Mộng Mộng ngây người nhìn hai người họ kẻ tung người hứng qua lại, nhất thời không thể thốt ra lời nào.
Thẩm An An buông cánh tay Tiêu Uyên ra, hơi nghiêng người ghé sát Đoan Mộng Mộng, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sát khí: "Đoan Tam cô nương, ngươi thua rồi."
"Chỉ cần ta còn ở Tứ Hoàng Tử phủ một ngày, ngươi đừng hòng có nửa điểm dính líu đến Tiêu Uyên. Cả đời này, ngươi cũng đừng mong có thể vượt qua ta."
Gương mặt Đoan Mộng Mộng đỏ bừng lên vì phẫn nộ, nàng ta nhìn về phía Tiêu Uyên, nhưng hắn lại như kẻ mù, chẳng thèm liếc mắt lấy một cái.
"Phu quân của ta đã chuẩn bị một bất ngờ, muốn đưa ta đi du thuyền trên phố Hoa An. Không thể tiếp chuyện Tam cô nương nữa, hiếm khi được ra ngoài một chuyến, tất nhiên phải trân trọng, cùng người thân ôn lại chuyện cũ mới phải."
Ánh mắt nàng tràn đầy chế giễu, sau đó quay người, khoác lấy tay Tiêu Uyên rồi rời khỏi hoàng cung.
Ánh mắt lạnh lẽo như có thực từ phía sau nhìn chằm chằm vào nàng, cảm giác ấy Thẩm An An đã quá quen thuộc.
Ở kiếp trước, Đoan Mộng Mộng không ngừng đến trước mặt nàng khoe khoang, khiêu khích, khiến nàng vì nhạy cảm mà ngày ngày sống trong nghi ngờ, dần dần suy sụp.
Bàn tay nàng được Tiêu Uyên nắm chặt, nàng ngoái đầu liếc nhìn Đoan Mộng Mộng, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
Thật vất vả mới có cơ hội rời cung, tốt nhất đừng làm hỏng hứng thú của nàng. Nàng cố tình ăn diện lộng lẫy hôm nay cũng là để kích thích nàng ta một phen.
Tiêu Uyên từ đầu đến cuối không hề quay lại nhìn Đoan Mộng Mộng lấy một lần.
Móng tay nàng ta bấu chặt vào lòng bàn tay đến bật má-u, cơn đau làm nàng ta dần dần lấy lại lý trí.
Thân phận Hoàng Tử phi sao? Không phải nàng ta không giành được, mà là không thèm! Nếu nàng ta muốn, từ lâu đã có thể gả cho Tiêu Trạch, đâu đến lượt Thẩm An An vênh váo trước mặt nàng ta!
Nàng ta biết, tiếp tục đặt hy vọng vào Tiêu Uyên là điều không thể. Nàng ta không thể cứ ở mãi trong cung, nếu thân phận bị vạch trần, đó sẽ là ngày ch-ết của nàng ta!
Hít sâu một hơi, nàng ta chỉnh lại y phục, nặn ra nụ cười rồi quay lại đại điện.
…
Tối nay, trên phố Hoa An có rất nhiều người thuê thuyền du ngoạn, hầu hết đều là quyền quý, quan lại. Những con thuyền xa hoa rực rỡ giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ treo cao, tạo nên một khung cảnh nhộn nhịp vô cùng.
Thẩm An An đứng trên bờ sông, nhất thời có chút thẫn thờ.
"Sao vậy?" - Tiêu Uyên nhẹ giọng hỏi.
Nàng khẽ lắc đầu: "Không có gì, chỉ là bỗng thấy cảnh tượng này quen thuộc."
Chỉ là tâm trạng đã hoàn toàn khác biệt.
Hiện tại, nàng thậm chí còn không nhớ rõ nỗi đau của kiếp trước, chỉ còn lại những ký ức mơ hồ.
Tiêu Uyên từ phía sau nắm lấy cổ tay nàng, giọng trầm thấp: "Nàng muốn chơi thế nào, ta đều theo ý nàng."
Thẩm An An mỉm cười, sai Mặc Hương đi mua mấy chiếc đèn hoa đăng.
Ở kiếp trước, khi một mình du thuyền, nàng thích nhất là thả đèn xuống nước, nhìn những chiếc đèn mang theo điều ước của mình trôi lững lờ trên hồ, dần dần xa khuất.
Tựa như nỗi cô đơn trong lòng cũng có một chút an ủi.
Nàng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ theo Tiêu Uyên bước lên con thuyền lớn nhất bên bờ hồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chuyện cũ đã qua, hà tất phải khiến cả hai đều không vui? Vài ngày nữa nàng sẽ rời đi, vẫn nên tránh gây chuyện, đừng làm hắn khó chịu.
Chỉ nhìn bề ngoài, e rằng không ai tin được đây là thứ một nam nhân lựa chọn.
Bên trong khoang thuyền, gần như tràn ngập sắc đỏ và tím của những dải lụa hoa, xung quanh đặt vô số chậu cây cảnh, ngay cả khăn trải bàn cũng thêu đầy chữ cát tường. Hoàn toàn không giống một con thuyền dạo chơi mà như thể phòng tân hôn của ai đó.
Thẩm An An đứng trước một chậu cây, cúi người đưa tay khẽ chạm vào.
Mùa này vốn không có hoa, không biết Tiêu Uyên lấy đâu ra nhiều như vậy. Nhưng nhìn những đóa hoa nở rực rỡ tươi tắn, rõ ràng là được dày công chăm sóc, hẳn là tốn không ít tâm huyết.
“Nàng làm gì thế?”
Nàng quay đầu nhìn hắn, chỉ là một chuyến du thuyền bình thường, sao lại long trọng đến vậy?
Tiêu Uyên lặng lẽ quan sát nàng, trong mắt phủ lên bóng đêm sâu thẳm. Ánh trăng chiếu xuống hai người, như một dải ngân hà lấp lánh.
“Bù đắp tiếc nuối của chúng ta.”
Hắn bước đến gần, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng: “Ta đã nói rồi, những gì ta nợ nàng, sau này sẽ từng chút từng chút bù đắp. Chúng ta có thể đến đây mỗi tháng, mỗi năm.”
Tạo nên những ký ức mới, từng chút một thay thế những điều đau thương đã mục rữa.
Hắn nghiêng người ôm nàng vào lòng, giọng nói trầm thấp: “Chúng ta còn nhiều thời gian, không cần vội. Đợi nàng từ Giang Nam trở về, chúng ta sẽ cùng đến Hương Giác Tự, cầu duyên, treo đầy cây tình duyên.”
Nhưng trước một Tiêu Uyên như vậy, Thẩm An An không đẩy ra.
Hắn làm quá tốt, tốt đến mức khiến nàng cảm thấy, nếu từ chối, nàng mới chính là kẻ ích kỷ, bạc bẽo.
Những chuyện ấy, nàng chưa từng nhắc trước mặt hắn, vậy sao hắn có thể nhớ rõ ràng đến vậy? Là… mộng sao?
“Sao vậy?”
“Không có gì.”
Tiêu Uyên nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ là, những cảnh tượng trong mơ đã khiến hắn kinh hãi đến tận xương tủy. Cơn đau thấu tâm can nhưng lại bất lực không thể làm gì, đủ để hắn ám ảnh cả đời.
Hai ngày qua, hắn không ngừng lặp đi lặp lại một việc, nghĩ mọi cách để cứu nàng trong giấc mơ, dù thừa biết đó chỉ là mơ mà thôi!
“Ta trong mộng của chàng, có phải là một nữ nhân điên dại? Một kẻ đanh đá, ghen tuông và ngu ngốc?”
Thẩm An An bỗng hỏi, nếu hắn thực sự đã mơ thấy những điều đó, vậy có lẽ hắn cũng biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì.
Tiêu Uyên lắc đầu, mơ hồ đáp: “Không, ta không nhớ rõ. Chỉ là đôi khi nghe nàng kể chuyện, trong đầu lại thoáng hiện lên một vài hình ảnh vụn vặt mà thôi.”
Thẩm An An có chút nghi hoặc. Kiếp trước, nàng u uất mà ch-ết. Còn hắn thì sao? Hắn đã ch-ết như thế nào?
Chỉ cần nhắc đến chủ đề này, nàng liền trở nên trầm lặng và u ám. Tiêu Uyên chủ động kết thúc cuộc trò chuyện, ra lệnh cho người chèo thuyền ra giữa hồ.
Mặc Hương mua về rất nhiều hoa đăng, trong tay cầm đủ kiểu dáng rực rỡ. Thẩm An An ngồi xổm bên mạn thuyền, từng chiếc, từng chiếc một, nhẹ nhàng đặt xuống mặt nước.
Sau đó, nàng thì thầm nguyện ước.
So với trước kia, bây giờ điều duy nhất nàng còn hứng thú chính là thả hoa đăng, giống như lời mẫu thân từng nói. Cầu nguyện không phải vì mong điều ước thành sự thật, mà là để ký thác những hy vọng không nơi nương tựa trong lòng, mong tìm được chút an ủi.
Nàng cầu cho tổ mẫu, cho Thẩm gia, cho Thẩm Trường Hách, Thẩm Văn, Thẩm phu nhân, thậm chí đến cả quốc thái dân an, nhưng không hề nhắc đến Tiêu Uyên dù chỉ một chữ.
Hắn khoanh tay đứng phía sau nàng, trong mắt dâng lên chút ai oán. Chiếc áo choàng trong tay bị hắn siết chặt, cuối cùng lại quyết định không đắp cho nàng nữa, để gió lạnh thổi vào đầu nàng một chút cũng tốt.
Sau những ngày chung đụng, Khánh An đã dần hiểu rõ tâm tư chủ tử. Không biết hắn moi từ đâu ra thêm một chiếc hoa đăng, rồi dâng đến trước mặt Tiêu Uyên.
“……”
Thẩm An An đang nhắm mắt khẽ lẩm nhẩm trước chiếc hoa đăng cuối cùng. Mặc Hương bên cạnh cười đùa: “Cô nương, người cầu nhiều điều ước thế này, không biết thần tiên có nhớ nổi không?”
Bất ngờ, một chiếc hoa đăng hình thỏ, xấu đến mức không nỡ nhìn, chìa ra ngay trước mặt nàng.
Nàng quay đầu lại, liền bắt gặp gương mặt lạnh lùng của Tiêu Uyên.
“Chiếc này, nàng hãy nguyện ước rằng ta và nàng sẽ tâm đầu ý hợp, đầu bạc răng long, đời đời kiếp kiếp bên nhau.”
“……”
Thẩm An An nhìn chằm chằm vào chiếc hoa đăng hình thỏ xấu xí, thật lâu mà không thốt nổi một lời.
Ai lại đi ép người khác phải cầu nguyện cho mình thế này? Hơn nữa, cái hoa đăng này xấu đến vậy, dù có thần tiên cũng chắc chắn sẽ chê mà!
Chưa kể, tâm đầu ý hợp, đầu bạc răng long thì nàng không muốn tranh luận nữa, dù sao hai người cũng đã thành thân rồi. Nhưng còn đời đời kiếp kiếp bên nhau?
Hắn có thù oán gì với nàng sao? Kiếp trước giày vò nhau chưa đủ hay sao?!