Mặc Hương đẩy cửa bước vào, nhìn thấy bộ dạng thất thần của Thẩm An An, lập tức chạy đến gần: “Cô nương, người không sao chứ?”
Thẩm An An từ từ lắc đầu: “Sau này đừng gọi ta là cô nương trong phủ nữa, nếu để chàng ấy nghe thấy, chắc chắn sẽ lại không vui.”
Mặc Hương gật đầu, Khánh An đã sửa mãi mà nàng ấy vẫn không nhớ được, gọi Thẩm An An là cô nương đã quen mười mấy năm nay rồi.
“Người và cô gia cãi nhau rồi sao?”
“Ừ.” - Thẩm An An mệt mỏi gật đầu.
Thực ra cũng không thể gọi là cãi nhau, mà là Tiêu Uyên tự mình nổi giận, còn nàng thì suốt từ đầu đến cuối đều cố gắng giữ bình tĩnh.
Mặc Hương từ trong lòng lấy ra một chiếc vòng, đưa cho Thẩm An An: “Đây là thợ thủ công mới làm xong, nô tỳ lập tức mang đến cho người.”
Thẩm An An nhận lấy, nhẹ nhàng lắc lắc, rồi đeo lên tay, Mặc Hương không nhịn được nói: “Cô nương, nếu cô gia phát hiện ra, nhất định sẽ tức giận, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người đấy.”
Thẩm An An không trả lời, chỉ hỏi: “Bên trong có thêm bao nhiêu liều?”
“Theo yêu cầu của người, không nhiều lắm, đảm bảo không ảnh hưởng đến sức khỏe, tuy nhiên hiệu quả sẽ không nhanh chóng, chỉ có thể nói là khoảng bảy phần thôi.”
“Đủ rồi.”
Thân thể là quan trọng, nàng không có ý định từ bỏ việc có con trong tương lai. Chỉ là hiện tại, nàng không muốn và cũng rất sợ hãi.
Nếu như ở kiếp trước, họ hiếm khi ở chung, nàng chẳng lo lắng chút nào. Nhưng bây giờ, tần suất của Tiêu Uyên thực sự quá cao, khiến nàng cảm thấy lo lắng.
Mặc Hương vẫn lo sợ: “Cô nương, nếu để cô gia biết được, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn đấy.”
“Ngươi đã nói rồi, đối với thân thể sẽ không có tác dụng gì, đừng lo lắng.”
Thẩm An An vỗ nhẹ lên cánh tay Mặc Hương: “Khi nào mọi thứ ổn định, ta và chàng ấy... nếu có thể làm phu thê bình thường, ta sẽ xem xét việc tháo chiếc vòng ra.”
Nếu cuối cùng họ vẫn giống như kiếp trước, thì dù có con, cũng chỉ là thêm một bi kịch mà thôi. Nàng tin rằng việc có con nên được xây dựng trong hoàn cảnh mà phụ mẫu mong đợi và vui mừng.
Giống như nàng và đại ca nàng vậy.
Tối hôm đó, Tiêu Uyên quả thật không về phòng, ngay cả bữa tối cũng dùng ở thư phòng.
Khi Lăng Thần Dật đến, hắn ngạc nhiên một lúc lâu: “Sao vậy, cảm giác mới lạ nhanh chóng biết mất rồi sao, huynh chán rồi à?”
Tiêu Uyên lười biếng liếc hắn một cái lạnh lùng.
Lăng Thần Dật cười: “Nhìn vẻ mặt u buồn của huynh kìa, sao, cãi nhau à? Vì chuyện gì vậy?”
Tiêu Uyên lúc này đang cảm thấy phiền lòng, Khánh An và Khánh Phong đều không dám vào làm phiền, chỉ có Lăng Thần Dật dám đến tìm hắn trong lúc không vui.
“Không ở phủ lo chuẩn bị tiệc chuẩn bị chọn phò mã cho Hoa Sinh đi, tới đây làm gì?”
Hắn vắt chân tự do lên bàn, tựa vào ghế, dáng vẻ lười biếng chưa từng thấy.
Nhắc đến việc này, Lăng Thần Dật cau mày, thở dài: “Ta cũng đang lo đây, không biết nha đầu đó thế nào, để muội ấy tự chọn thì chẳng nói gì, ta chọn rồi muội ấy cũng đồng ý, thái độ như chẳng quan tâm gì cả.”
Tiêu Uyên liếc nhìn Lăng Thần Dật, hỏi: “Muội ấy có người trong lòng rồi à?”
“Cái gì?”
Lăng Thần Dật giật mình, ngồi thẳng dậy: “Huynh không nói ta đã quên mất, phải hỏi kỹ muội ấy mới được, nếu gia thế không tệ, cũng có thể thử xem.”
Tiêu Uyên cười lạnh: “Nếu đúng như vậy, muội ấy đã chẳng giấu giếm như vậy.”
“Huynh nói cũng có lý.”
Lăng Thần Dật lại rơi vào trạng thái lo lắng, một lúc sau lại bắt đầu nói chuyện chính sự với Tiêu Uyên.
“Ta đã nghe nói về chuyện ở Đông Thành, huynh định làm thế nào?”
Ánh mắt Tiêu Uyên chợt tối lại, mắt híp lại đầy nguy hiểm: “Người phía sau không phải là Tiêu Trạch.”
“Huynh làm sao mà chắc chắn như vậy?” - Lăng Thần Dật hỏi.
“Dựa vào trực giác.”
Tiêu Uyên từ từ xoay chiếc nhẫn ngọc: “Hôm nay phản ứng của Tiêu Trạch không giống như đang giả vờ, vụ này, hắn ta chắc chắn không biết.”
Lăng Thần Dật cau mày: “Không phải là Tiêu Trạch, vậy là ai? Trong triều đình, ngoài Tiêu Trạch ra thì ai có thể là kẻ thù của huynh?”
“Không chắc được.”
Tiêu Uyên lắc đầu: “Người đó rất cảnh giác, lại hiểu rõ mối quan hệ giữa Lâm gia và Thẩm gia đối với ta, khi hắn nhận thấy có gì không đúng đã lập tức hành động, lập tức đổ tội cho Lâm gia, còn bản thân lại quay về Giang Nam. Nếu không phải là tránh sóng gió, thì rất có thể, tài sản của hắn ta đang ở Giang Nam.”
“Nhưng huynh chưa từng đến Giang Nam, làm sao có thể đắc tội với ai?”
Lăng Thần Dật nói rồi đột nhiên nhướng mày: “Chỉ có Trương Nghiệp Dương, hắn có oán hận vì bị cướp thê tử, nhưng cũng không có khả năng lớn đến vậy.”
Tiêu Uyên lạnh lùng liếc Lăng Thần Dật, khuôn mặt đầy vẻ u ám.
Oán hận vì bị cướp thê tử đó cũng chính là lòng oán hận của hắn đối với Trương Nghiệp Dương.
Hắn và nàng, là phu thê đã định từ kiếp trước.
Nhớ lại chuyện này, Tiêu Uyên đột nhiên nhận ra, hình như đã lâu rồi hắn không còn mơ những giấc mơ ấy nữa. Có phải vì họ đã gần gũi hơn rồi không?
“Ngày mai trong triều, trước tiên phải bảo vệ Lâm gia, sau đó mới tính cách bắt được Cố Đàm.”
Lăng Thần Dật gật đầu: “Ta luôn cảm thấy, gia thế của Cố Đàm quá sạch sẽ, thật là kỳ lạ, như thể đang cố tình làm ra vẻ cho chúng ta thấy, nhưng lại không có bất kỳ sơ hở nào.”
Khánh An ôm chăn lụa vào chuẩn bị giường, Lăng Thần Dật ngây người một chút, trong mắt hiện lên một nụ cười thú vị: “Chậc, nghiêm trọng vậy sao, bị đuổi ra ngoài rồi à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiêu Uyên đứng dậy, lạnh lùng thốt ra một từ: “Cút.”
Lăng Thần Dật ngay lập tức đứng lên, không quên thêm vài câu chọc ghẹo trước khi rời đi.
Đèn trong thư phòng đã tắt từ lâu, nhưng người trên giường vẫn trở mình mãi cho đến tận nửa đêm.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được, cảm giác lo lắng bứt rứt là như thế nào, và hắn cũng không ngờ, thói quen lại là một thứ đáng sợ đến vậy, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà đã khiến hắn không thể dứt ra được.
Mấy lần tưởng như ngủ nhưng lại không ngủ, hắn vô thức giơ tay tìm lấy sự ấm áp bên cạnh, nhưng chỉ nắm phải khoảng không, rồi đột ngột tỉnh lại.
Sau đó, hắn nhìn trần nhà một lúc lâu, nghĩ về người đó trên chiếc giường lớn chắc chắn ngủ rất yên bình, không chỉ không nhớ đến hắn mà còn có lẽ đang vui vẻ lăn qua lăn lại trên giường.
Nghĩ vậy, trong lòng hắn cảm thấy tức giận, lại dâng lên một cảm giác đắng cay không thể nói hết.
Bắt đầu nghĩ có phải những ngày qua hắn đã ép nàng quá chặt, quá gần, nên khiến nàng mới muốn rời đi chăng?!
Nhưng hắn cũng đâu có yêu cầu gì ở nàng đâu, thậm chí chưa từng tính toán về mục đích nàng gả đến đây, cũng chẳng màng đến tình cảm nàng dành cho hắn, như vậy còn chưa đủ sao?
Cuối cùng, hắn cũng chìm vào giấc ngủ, nhưng lại là một cơn ác mộng lâu lắm mới xuất hiện. Những cảnh tượng cứ như những thước phim quay lại, lần nào cũng kết thúc bằng đôi mắt anh đào thất vọng, đau khổ, hoảng loạn.
Nàng đã từng nói, phủ của Hoàng Tử như một nhà giam, mà hắn chính là con quỷ trong nhà giam ấy, không làm tổn thương thân x-ác nàng, nhưng lại như một con d-ao cùn đang dần mài mòn linh hồn nàng.
Từ lúc ban đầu, với bao nhiêu niềm vui, nàng bước theo hắn từng bước, cho đến cuối cùng, trong lòng nàng tràn đầy oán hận, kiên quyết chỉ vào hắn mà nói: "Việc hối hận nhất trong đời này chính là lần đầu gặp hắn trong cung tiệc!"
Hóa ra, nàng đã sớm yêu hắn từ khi ấy rồi.
Hắn kông đếm hết được những cảnh tượng trong giấc mơ, có cái lạ lẫm, có cái là những gì vừa xảy ra, như một bức tranh không thể tách rời, và cảnh cuối cùng, là một cô nương trẻ tuổi ngồi lặng lẽ trong vườn ở Ngô Đồng Viện, nhìn về phía bức tường cao.
Hắn biết nàng không phải đang nhìn bức tường cao, mà là nhìn về phía con phố dài ngoài bức tường, đang nhìn về vô vàn khả năng nàng có thể có nếu như không gả vào phủ Hoàng Tử.
Trong lòng hắn đột nhiên đau nhói, như thể có người đang nắm chặt, rồi từ từ kéo căng một góc, liên tục dày vò.
Có lẽ do lòng tham đã lên đến đỉnh điểm, hắn bất chợt nhận ra mình có thể chạm vào nàng. Trong cơn mơ, hắn cẩn thận đặt tay lên vai nàng, khẽ gọi: "An An."
Nàng quay lại, nhưng là một dáng vẻ nhắm mắt, khóe môi như chứa đựng nụ cười.
Tiêu Uyên giật mình, hoảng hốt ôm lấy cơ thể nàng, nhưng không cảm nhận được chút ấm áp nào, chỉ như một x-ác ch-ết đã ch-ết từ lâu.
Hắn nhận thức rõ ràng đây chỉ là một giấc mơ, nhưng nỗi đau, sự tuyệt vọng, nỗi thống khổ xé nát trái tim hắn vẫn ngập tràn trong hắn, khiến hắn không thể kiểm soát nổi sự điên cuồng của mình.
Hắn tìm đại phu, cho nàng uống thuốc, thử vô số phương pháp, nhưng nàng vẫn không tỉnh lại.
Đột nhiên, một tiếng chuông trầm nặng vang lên, kích thích màng nhĩ của Tiêu Uyên, kéo hắn ra khỏi vực sâu.
"Chủ tử, đã đến giờ lên triều rồi."
Khánh An ở ngoài cửa nói, đã bao nhiêu ngày qua, đây là lần đầu chủ tử ngủ quên.
Hắn bâng quơ nghĩ, có phải do những ngày qua kết hôn không có tiết độ, làm cho chủ tử mệt mỏi đến nỗi sinh bệnh rồi không?
Tiêu Uyên mồ hôi lạnh ướt đẫm trán, cảm giác vô lực và tuyệt vọng vẫn không thể tan đi, khiến hắn vẫn còn sợ hãi.
Hắn bắt đầu nghĩ, vào cuối đời trước, rốt cuộc họ đã chia tay nhau như thế nào? Cảnh nàng ngồi trên ghế xích đu, nhìn về bức tường cao, thật sự quá bi thảm, khiến trái tim người ta tê liệt.
Hắn đứng bất động một lúc, Khánh An tiến vào phục vụ hắn thay đồ và chải đầu.
Trời vẫn chưa sáng hẳn, lúc này là thời điểm lạnh nhất trong ngày, hắn đứng trong sân, nhìn về phía Ngô Đồng Viện, chỉ mơ hồ nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt phát ra từ đèn thủy tinh.
Khánh An lập tức nói: "Thuộc hạ đã hỏi bà quản gia ở Ngô Đồng Viện, bà ấy nói Hoàng Tử phi đã đi ngủ từ sớm, cả đêm không gọi ai."
"Ừ, bảo người mang thêm một cái lò sưởi vào phòng."
Đêm nào tay chân nàng cũng lạnh ngắt, hắn thường tranh thủ lúc nàng ngủ say ôm nàng vào lòng để giữ ấm, phải mất một lúc lâu mới cảm nhận được chút ấm áp.
"Vâng."
Tiêu Uyên thu ánh mắt, bước ra ngoài đón nhận cơn gió lạnh, rời khỏi phủ.
Ở cổng cung điện, Lâm đại nhân đang lo lắng trao đổi với Thẩm Văn, khuôn mặt đầy vẻ hoang mang, đôi chân không biết là vì lạnh hay vì sợ, hơi run lên.
"Yên tâm, việc này Hách Nhi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, sẽ giúp Lâm đại nhân rửa sạch nỗi oan."
"Đa tạ, đa tạ."
Lâm đại nhân nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Văn, trong mắt đã ngấn lệ: "Hôm nay đi rồi, Lâm gia chúng ta có lẽ..."
"Haizz, những gì ta có thể trông cậy, chỉ có thể trông chờ vào hiền tế mà thôi."
Lâm đại nhân rất rõ ràng, hôm nay các đại nhân và quan lại đều đang chờ đợi, Lâm gia có thể giữ được tính mạng đã là kết quả tốt nhất, việc có thể thoát tội hay không chỉ có thể trông chờ vào Thẩm Trường Hách.
Ông không khỏi thầm cảm ơn vì đã đồng ý mối hôn sự với Thẩm gia, Thẩm Trường Hách lại là người trung thành và nghĩa khí, nếu là nhà khác, có lẽ giờ này họ đã muốn tránh xa mọi chuyện rồi.
Cổ xe ngựa của phủ Tứ Hoàng Tử từ từ dừng lại, tiếng xì xầm bàn tán trong chốc lát rồi im bặt.
Tiêu Trạch đứng ở một góc, lạnh lùng nhìn Tiêu Uyên bước xuống từ xe ngựa, lần này hắn không có ý muốn tiến lại gần.
Nói mãi mà chẳng được gì, chỉ là tự mình tìm cái bực bội mà thôi. Hắn ta thà giữ lại sức lực, chờ đợi lúc sắp tới để đấu với Tiêu Uyên trong triều.
"Tứ Hoàng Tử."
Lâm đại nhân cùng với Thẩm Văn và các quan chức gần đó cùng nhau cúi đầu chào.
Tiêu Uyên khẽ gật đầu, dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn thủy tinh, có thể thấy rõ đôi mắt hắn thâm quầng, dường như hắn không được nghỉ ngơi tốt.
Thẩm Văn hơi lo lắng, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu nữ của ta vẫn ổn chứ?"
Tiêu Uyên nhẹ gật đầu.
Nàng vốn là người lạnh lùng tàn nhẫn, ăn uống được, ngủ ngon, tự mình vẫn rất tốt.
Thẩm Văn mới yên tâm: "Hôm nay triều đình e sẽ không yên ổn, Điện hạ trước hết giữ gìn bản thân, rồi mới bàn chuyện khác." Ẩ