Đoan Oánh Oánh đương nhiên biết rõ, nhưng đối diện với Thẩm An An, người đang đứng trên cao nhìn xuống mình, nàng ta làm sao có thể cam tâm thừa nhận?
Nàng ta không nói gì, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm An An.
Thẩm An An chẳng mảy may bận tâm, nhàn nhạt cười nói: “Đương nhiên là vì Tam muội của ngươi, vị Thiên Mệnh Linh Nữ cao quý kia. Nếu không nhờ nàng ta, dù ngươi có quyến rũ thế nào cũng khó mà bước được vào cửa phủ Nhị Hoàng Tử.”
Sắc mặt Đoan Oánh Oánh từ đỏ bừng chuyển sang tái xanh, giọng nói tràn đầy căm hận: “Không cần ngươi nhắc nhở.”
Nàng ta đương nhiên hiểu rõ. Nhưng thì sao chứ?
Nhìn thấy ánh mắt chế giễu của Thẩm An An, lòng nàng ta tràn đầy oán độc.
Dù là Thiên mệnh chi nữ cao cao tại thượng, hay Tiêu Trạch, kẻ lợi dụng mình rồi khinh thường mình, hay Chu thị, người đã khiến mình chịu bao nhiêu nhục nhã hôm nay…
Bọn họ… từng người một… nàng ta đều sẽ không bỏ qua!
Thẩm An An thản nhiên nhìn Đoan Oánh Oánh, nụ cười châm biếm bên môi dần dần tan đi. Nàng xoay người bước ra ngoài.
“Không còn sớm nữa, ta cũng không muốn mất thời gian nói chuyện cùng Đoan trắc phi.”
Đoan Oánh Oánh bật dậy, chạy đến bên khung cửa sổ, oán hận nhìn theo bóng lưng Thẩm An An rời đi. Đôi mắt nàng ta như rắn độc, âm hiểm và nham hiểm.
“Cô nương…”
Rời khỏi tiểu viện, Mặc Hương vẫn cảm thấy bất an. Nàng ta cứ có cảm giác sau lưng như có ánh mắt độc địa đang dõi theo mình.
“Vì sao cô nương lại cố tình chọc giận Đoan trắc phi như vậy? Người không thấy ánh mắt nàng ta nhìn cô nương lúc nãy sao? Cứ như hận không thể ăn tươi nuốt sống người ấy, còn đáng sợ hơn rắn độc.”
Thẩm An An khẽ cười, không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Vừa rồi, bộ dạng ta khi giẫm lên nỗi đau của nàng ta trông có phải rất xấu xa, đáng ghét không?”
“Không có đâu ạ.”
Mặc Hương thành thật lắc đầu: “Cô nương xinh đẹp như vậy, trong mắt nô tỳ, người làm gì cũng là đẹp nhất.”
Thẩm An An khẽ gõ lên trán Mặc Hương, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ.
Đoan Oánh Oánh còn độc ác hơn cả Đoan Mộng Mộng. Ngay cả bản thân nàng ta còn có thể bán rẻ, thì đối với người khác, lại càng không cần phải nói.
Một kẻ địch như vậy âm thầm ẩn nấp trong bóng tối, ai biết được khi nào nàng ta sẽ lao ra cắn một nhát? Giữ lại chỉ là một mối nguy ngầm, chi bằng trước tiên cứ để nàng ta dốc hết hỏa lực đối phó với người khác.
Kẻ thù của kẻ thù chính là đồng minh. Hy vọng Đoan Oánh Oánh đừng làm nàng thất vọng.
Bữa tiệc sau đó được Chu thị sắp xếp ổn thỏa, không còn xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào. Khi yến tiệc kết thúc, các gia đình lần lượt cáo từ ra về.
Thẩm An An dìu Trưởng công chúa lên xe ngựa, nhưng bất ngờ bị ai đó nắm lấy tay.
Hơi ấm từ lòng bàn tay kia truyền đến, có chút ẩm ướt, làm lòng bàn tay nàng hơi ngứa. Nàng nghiêng đầu, bắt gặp Tiêu Uyên không biết đã xuất hiện bên cạnh mình từ khi nào.
Xung quanh có rất nhiều người, nàng không lên tiếng cũng không rút tay ra, cứ để mặc hắn nắm lấy.
Trưởng công chúa thấy tình cảm của hai người ngày càng khăng khít, trong lòng vô cùng vui mừng.
“Vài ngày nữa trong phủ tổ chức yến tiệc, đến lúc đó, nhất định phải đưa An An theo cùng đấy.”
“Được.” - Tiêu Uyên khẽ gật đầu đồng ý.
Đợi đến khi xe ngựa đi xa, Thẩm An An mới nhíu mày hỏi: “Phủ Vĩnh Ninh Hầu tổ chức yến tiệc vào thời điểm này, có phải là để chọn hôn phối cho Hoa Sinh không?”
“Làm sao nàng biết?”
Thẩm An An mím môi: “Ta nghe Hoa Sinh nói. Hơn nữa, mỗi lần phủ Vĩnh Ninh Hầu tổ chức yến tiệc, mục đích đều không đơn giản.”
Tiêu Uyên bật cười: “Cũng có vài người trong tầm ngắm, Thần Dật muốn khảo sát tài hoa và phẩm hạnh của họ.”
Ánh mắt Thẩm An An trầm xuống, giọng nói lạnh lẽo: “Bọn họ tự ý quyết định mà có hỏi qua ý kiến của Hoa Sinh chưa?”
Tiêu Uyên nhướng mày, định nói gì đó, nhưng ánh mắt dịu dàng bỗng chốc biến mất. Hắn bất ngờ siết chặt eo Thẩm An An, kéo nàng vào lòng rồi nhanh chóng lùi về sau.
Cùng lúc ấy, một luồng hơi nóng mang theo mùi tanh phun trào, vệt má-u đỏ thẫm b.ắ.n tung tóe lên váy của nàng.
Những tiếng xôn xao lập tức rơi vào tĩnh lặng trong chốc lát, ngay sau đó là một trận huyên náo hỗn loạn.
Khánh An và Khánh Phong lập tức rút kiếm, đứng chắn trước mặt Tiêu Uyên và Thẩm An An.
Tiếng hét thất thanh vang lên bên tai, hơi nóng trên cổ nàng vẫn chưa kịp tan đi. Thẩm An An muốn ngẩng đầu nhìn, nhưng bị Tiêu Uyên giữ chặt lại.
“Đừng nhìn.”
Thế là nàng không động đậy nữa.
Tiêu Trạch cũng bị tiếng động làm kinh động, bước ra xem. Vừa liếc mắt liền thấy trước cổng phủ là một vũng má-u loang lổ, cùng với một th-i th-ể bất động nằm trên mặt đất.
Sắc mặt hắn đanh lại đầy khó coi.
Vào ngày đại hỷ của hắn, lại có người lao đến t-ự sá-t ngay trước cửa phủ sao?
Lửa giận bùng lên trong mắt Tiêu Trạch, tất cả những điều không suôn sẻ dường như đều dồn hết vào lúc này.
Người đó đã ch-ết, trên đầu có một vết thương lớn cỡ miệng bát, má-u chảy lênh láng khắp mặt, trông vô cùng ghê rợn.
“Sao còn đứng đó? Mau điều tra ngay!”
Tiêu Trạch giận dữ quát lớn, sau đó lập tức ra lệnh đưa th-i th-ể đó đi.
Cả đời này Tiêu Trạch đã làm quá nhiều chuyện trái lương tâm, nên phản ứng đầu tiên của hắn chính là nghĩ xem kẻ xui xẻo nào cố ý chọn hôm nay để gây chuyện, nhất là khi văn võ bá quan đều có mặt. Nếu để Ngự sử bắt lấy cơ hội này dâng tấu hạch tội hắn thì chẳng phải rắc rối lớn sao?
Người hầu trong phủ lập tức xông lên, định khiêng th-i th-ể đi.
Tiêu Uyên nhìn lướt qua khuôn mặt người ch-ết, ánh mắt bỗng trầm xuống. Đúng lúc này, một tiếng gào khóc thê lương vang lên.
“Phu quân ơi, phu quân của ta!”
Tiêu Trạch vốn đang bực bội vì chưa có chỗ trút giận, giờ thấy một phụ nhân trung niên lao đến bên x-ác ch-ết, vừa ôm vừa khóc thảm thiết, hắn lập tức tìm được đối tượng để trút hận. Giọng nói trở nên lạnh lẽo đáng sợ: “Hắn là phu quân ngươi?”
Phụ nhân nghẹn ngào, cẩn thận đặt th-i th-ể xuống, sau đó quỳ bò về phía Tiêu Trạch, giọng run rẩy:
“Điện hạ, dân phụ là bách tính ở Đông Thành. Hôm nay, phu quân của ta đã cùng đường bí lối, không còn lựa chọn nào khác mới dùng cái ch-ết để cầu xin một vị quý nhân để mắt đến. Xin Điện hạ làm chủ cho bách tính chúng ta!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe vậy, Thẩm An An lập tức vùng khỏi vòng tay giam cầm của Tiêu Uyên, quay đầu nhìn về phía phụ nhân kia.
Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Trạch khựng lại một chút, cũng hướng về phía bọn họ.
Đông Thành… chẳng phải nơi mà phụ hoàng vừa ban cho Tiêu Uyên một vạn binh mã sao?
Sắc mặt hắn lập tức dịu xuống đôi chút, sải bước xuống bậc thềm, nhìn phụ nhân kia và nói: “Chuyện gì xảy ra? Ngươi nói rõ ra xem. Nếu thực sự có kẻ làm điều trái với lương tâm, Bổn vương nhất định sẽ làm chủ cho các ngươi.”
Những quan viên vốn đã chuẩn bị lên đường về phủ cũng đồng loạt bước xuống xe, nhanh chóng vây lại, chờ đợi lời giải thích của phụ nhân.
“Vâng.”
Phụ nhân đó dập đầu thật mạnh, sau đó bắt đầu kể lại câu chuyện.
Những gì bà ta nói không khác gì những lời mà đám dân chúng vây trước nha môn Đông Thành hôm trước đã kêu oan, nhi tử của phu thê bà ta bị Lâm Hằng Sinh hại ch-ết, phu quân bà ta đi kêu oan không được, đành phải dùng cái ch-ết để đòi lại công bằng.
“Điện hạ, chúng ta thực sự không còn đường lui! Phủ nha Đông Thành và Thẩm tướng quân bao che cho nhau, mãi không chịu xử lý vụ án này. Nhi tử ta không thể ch-ết oan uổng như vậy được!”
Mọi người xung quanh nghe thấy thì đều phẫn nộ bất bình. Đặc biệt là khi nghe nhắc đến ba chữ "Thẩm tướng quân", ánh mắt không ít người đổ dồn về phía Tiêu Uyên.
“Tứ đệ.”
Tiêu Trạch nhíu mày nhìn hắn, trong mắt lại tràn đầy vẻ hả hê: “Những gì bà ta nói là thật sao?”
Tiêu Uyên không trả lời ngay, chỉ nhẹ nhàng vỗ lên lưng Thẩm An An, thấp giọng: “Nàng lên xe ngựa đợi ta trước.”
Thẩm An An không muốn rời đi, nhưng nếu nàng ở lại, một khi sự việc trở nên gay gắt hơn, e rằng sẽ càng khiến Tiêu Uyên thêm phiền phức.
“Chàng cẩn thận. Những kẻ tìm đến Tiêu Trạch hôm nay chắc chắn có ý định khuấy động mọi chuyện, ép tội lên đầu Lâm gia.”
Nàng từng nghi ngờ Cố Đàm và Tiêu Trạch có liên quan, nhưng phản ứng vừa rồi của Tiêu Trạch lại không giống như đã biết trước chuyện này.
Chọn đúng ngày hôm nay, lại dùng cách cực đoan như vậy để phơi bày sự việc… kẻ đứng sau thật sự lòng dạ độc ác!
“Yên tâm.” - Tiêu Uyên dịu dàng trấn an nàng.
“Ý ta là…”
Thẩm An An mím môi nói: “Nếu thực sự không thể xoay chuyển, chàng hãy giữ mình trước. Thẩm gia đã như thế rồi, đừng để bản thân bị liên lụy.”
Tiêu Uyên sững lại, cúi mắt nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng: “Được rồi, mau đi đi.”
Thẩm An An liếc nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, rồi mới xoay người trở về xe ngựa.
Lúc này, Tiêu Uyên mới chậm rãi bước đến gần phụ nhân kia.
Trong mắt Tiêu Trạch tràn đầy vẻ châm chọc: “Tứ đệ, Đông Thành nằm dưới quyền quản lý của đệ, còn vị ‘Thẩm tướng quân’ trong lời bà ta nói, chẳng phải chính là tỷ phu của đệ sao?”
“Che giấu cấp trên, bao che thuộc hạ, ức h.i.ế.p bách tính. Đây rốt cuộc là do đệ cố tình dung túng, hay Thẩm tướng quân lạm dụng quyền lực, tự ý làm bậy?”
Tiêu Uyên thản nhiên liếc Tiêu Trạch, giọng điệu không nhanh không chậm: “Nhị ca trông chẳng giống đang phân xử công bằng, mà lại có vẻ như đang chờ cơ hội để định tội cho ta thì đúng hơn. Sao vậy, Nhị ca điều tra án không cần chứng cứ, chỉ cần một cái miệng để suy đoán tùy tiện là được sao? Chả trách phụ hoàng nói huynh không đáng tin cậy.”
Tiêu Trạch tức giận đến mức má-u nóng dồn lên đầu. Hắn ghét nhất là cái thái độ lạnh nhạt nhưng nói thẳng không kiêng nể gì của Tiêu Uyên: “Ngươi nói linh tinh cái gì? Khi nào thì phụ hoàng bảo ta không đáng tin cậy?”
“Giờ này Nhị ca chẳng phải nên tập trung vào vụ án sao? Sao lại cứ nắm chặt mấy chuyện vặt vãnh này không buông?”
“…”
Tiêu Trạch giận đến mức lồng ng-ực phập phồng, hậm hực vung tay áo, lạnh giọng nói: “Tứ đệ giỏi ăn nói như vậy, hy vọng ngày mai vào điện Phụng Thiên, ngươi vẫn có thể đấu khẩu với quần thần và tranh luận với phụ hoàng như thế.”
“Không cần Nhị ca phải bận tâm.”
Trong màn đấu đá ngầm giữa hai huynh đệ, đám quan viên xung quanh nín thở, không ai dám ho he một tiếng. Những kẻ lúc nãy còn háo hức xuống xe xem náo nhiệt giờ lại hối hận không thôi, chỉ mong có thể quay ngược thời gian mà rời đi ngay lập tức.
Tiêu Trạch nói vậy, nhưng đã bắt được cơ hội thì sao có thể dễ dàng buông tha, lập tức ra lệnh cho người đưa cả th-i th-ể lẫn phụ nhân kia vào phủ.
Đám quan viên cũng nhanh chóng tản ra như chim muông bị kinh động.
Tiêu Uyên quay lại xe ngựa, kéo Thẩm An An vào lòng: “Sợ rồi à?”
Thẩm An An lắc đầu, nàng nghe rõ cuộc đối thoại vừa rồi, liền vội hỏi: “Ngày mai Tiêu Trạch đem chuyện này ra triều đình, có gây bất lợi gì cho chàng không?”
Tiêu Uyên không trả lời ngay, chỉ yên lặng nhìn nàng, ánh mắt thoáng ý cười.
Thẩm An An hơi bối rối.
“Phu nhân đang lo lắng cho vi phu sao?”
Nàng mượn thế lực của hắn, nhưng cũng không muốn hắn bị cuốn vào nguy hiểm vì Thẩm gia.
Dưới ánh mắt sâu thẳm của Tiêu Uyên, nàng khẽ gật đầu.
“Yên tâm, ta tự có tính toán.”
Tiêu Uyên nói vậy, nhưng trong đáy mắt lại phủ một tầng u ám.
Chuyện này e rằng khó mà dàn xếp êm đẹp. Ngày mai trên triều, e là Lâm gia khó lòng thoát khỏi kiếp nạn này.
Thẩm An An đương nhiên cũng hiểu rõ, lòng nặng trĩu. Nhân duyên của đại ca nàng và cô nương Lâm gia thực sự quá gian truân.
Hai người không nói gì thêm.
Khi trở về phủ Tứ Hoàng Tử, cổng phủ đang vô cùng náo nhiệt.
Tiêu Uyên dìu Thẩm An An xuống xe ngựa, vừa ngước mắt lên, nàng liền trông thấy một bóng dáng quen thuộc.
Quản gia đang cố gắng kéo người nọ, ra lệnh cho đám gia nhân nhanh chóng giữ chặt hắn.
"Thế nào rồi?"
Tiêu Uyên lạnh lùng hỏi, đôi mắt đen lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên đang vùng vẫy và la hét, tên là Trần Thiên.
Quản gia đổ mồ hôi trên trán, vội vàng báo cáo: "Thưa chủ tử, lão nô cũng không biết hắn là ai, đột nhiên lao ra định đ-âm đầu vào cửa phủ chúng ta, may mà lão nô kịp ngăn lại."
Hắn bị va đập mạnh, hiện tại ng-ực vẫn còn đau, người gầy yếu, không biết sao lại có sức lực lớn như vậy.
Trần Thiên đôi mắt đỏ ngầu nhìn Tiêu Uyên, phải nhờ sáu người hầu mới khó khăn giữ được hắn.
"Thả ta ra, các người chỉ là lũ sâu bọ, bảo vệ nhau che đậy chuyện xấu. Ta biết cái tên Thẩm tướng quân là thông gia của ngươi, hôm nay ta sẽ lao đầu vào cửa phủ các ngươi, xem thử ngươi còn có thể che giấu được không."