Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa

Chương 131:



Thẩm Trường Hách nghiêm túc nói: "Có phải bị vu oan hay không, chỉ cần bắt mấy kẻ bên chi thứ của Lâm gia thẩm vấn là biết ngay. Chỉ là một khi chuyện này ầm ĩ lên, e rằng khó có thể dàn xếp được. Lâm đại nhân, ngài nghĩ kỹ chưa?"

"Khoan đã…"

Lâm đại nhân nuốt khan, đưa tay ngăn Lâm Diệp đang định lên tiếng.

"Thẩm địa nhân, những người có tên trên đây đã bị trục xuất khỏi gia tộc từ mười năm trước, từ lâu không còn liên quan gì đến Lâm gia chúng ta nữa."

Lâm Diệp nghe vậy thì lập tức im bặt. Nếu là người chú bác đó, thì những hành vi này cũng chẳng có gì là không thể xảy ra.

Thẩm Trường Hách khẽ gật đầu: "Ta tất nhiên tin lời Lâm đại nhân, nhưng không biết đường đường Tông Nhân Phủ liệu có tin hay không?"

"Trước khi đến đây, ta cũng đã cho người điều tra. Nghe nói hai mươi năm trước, Lâm lão gia từng có một ngoại thất, thậm chí còn có một đứa con riêng. Nhưng sau khi Lâm lão gia qua đời, vị thiếp thất này cùng đứa con kia đều biến mất không dấu vết. Kỳ lạ là chẳng bao lâu sau, trong tông tộc Lâm gia lại xuất hiện một người."

"Thật trùng hợp làm sao, thế gian này lại có chuyện khéo đến vậy."

Lâm đại nhân toát mồ hôi lạnh, không ngờ Thẩm Trường Hách lại biết rõ chuyện này đến vậy, ngay cả những chuyện cũ mấy chục năm trước cũng bị hắn đào bới ra.

Thẩm Trường Hách không để ý đến gương mặt tái nhợt của ông ta, tiếp tục chậm rãi nói: "Chi thứ phạm pháp, ngài với tư cách là tộc trưởng còn khó tránh khỏi trách nhiệm, huống hồ nếu đó là huynh muội ruột, thì tội trạng lại càng nghiêm trọng hơn. Che giấu hay đồng lõa, Lâm đại nhân nghĩ xem, liệu có chịu nổi một cuộc điều tra kỹ lưỡng hay không?"

Những tờ cáo trạng dày cộm phát ra tiếng sột soạt trong tay hắn, nhưng lọt vào tai hai phụ tử Lâm gia lại chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang.

Người kia chắc chắn không thể giữ được mạng, dù không liên lụy đến ba đời cũng đủ khiến Lâm gia lao đao.

Lâm đại nhân lúc này nào còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác, vội vàng đứng phắt dậy, cúi người thật sâu trước Thẩm Trường Hách: " Thẩm đại nhân, xin hãy minh xét! Người kia đã bị trục xuất khỏi gia phả Lâm gia từ lâu, nhiều năm qua chưa từng có chút liên hệ nào với gia tộc. Những chuyện hắn làm, ta thực sự hoàn toàn không hay biết!"

Lâm Diệp cũng vội đứng dậy phụ họa.

Thẩm Trường Hách khẽ nâng tay, ra hiệu Lâm đại nhân đứng lên: "Ta vẫn nói câu đó, lời của Lâm bá phụ ta tất nhiên tin, nhưng..."

Hắn cố tình ngừng lại, mà chính cách xưng hô "bá phụ" này khiến Lâm đại nhân thở phào nhẹ nhõm đôi chút.

Dù lạc lối, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Thẩm Trường Hách vừa có trí vừa có dũng, lại thêm sự hậu thuẫn của Tứ Hoàng Tử, cho dù Thẩm gia có suy tàn, thì muốn bóp c/h/ế/t Lâm gia cũng chẳng khác nào trở bàn tay. Lâm đại nhân đã tính sai rồi.

Với chức quan nhỏ bé như ông ta, vốn không có tư cách lựa chọn đứng về phe nào. Dù Thẩm gia có sa sút đến đâu, ông ta cũng không thể đắc tội.

"Vậy theo hiền điệt, ta nên làm thế nào?"

Thẩm Trường Hách chậm rãi đứng dậy, giọng nói bình thản: "Hôm đó trong điện Phụng Thiên, Lâm đại nhân đã từng đứng ra ngăn cản ta, cũng coi như có chút tình nghĩa với Thẩm gia. Hôm nay Lâm gia gặp nạn, nể tình ngày đó, ta tất nhiên sẽ tận lực giúp đỡ. Chỉ cần Lâm gia không nhúng tay vào, thì sẽ không có tai họa nào giáng xuống đầu các người."

Lâm đại nhân vội vàng gật đầu, khuôn mặt già nua hiện lên chút xấu hổ. Không ngờ một hành động vô tình ngày ấy, lại được Thẩm Trường Hách ghi nhớ thành ân nghĩa.

Cùng lúc đó, Thẩm Trường Hách cũng ngầm nhắc nhở ông ta, ta luôn phân minh giữa ân và oán, hôm nay ngươi nhận ân huệ của ta, vậy sau này cũng nên có qua có lại.

Về phần báo đáp thế nào, Lâm đại nhân khẽ nhếch môi, trong lòng thầm thở dài một hơi.

"Vừa hay hiền điệt đã đến, thì đến thăm Nhu Nhi một chút đi. Hai ngày nay nha đầu đó cứ giận dỗi, không chịu ăn uống gì, làm mẫu thân nó lo đến phát khóc."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe vậy, hàng mày Thẩm Trường Hách khẽ nhíu lại.

Thẩm Trường Hách thu tờ cáo trạng vào tay áo, chắp tay hướng về phía Lâm Diệp: "Phiền Lâm huynh dẫn đường."

Thấy vậy, Lâm đại nhân thở phào một hơi dài. Ông biết rõ mình đã bị đưa vào thế đã rồi, nhưng suy cho cùng, cũng do Lâm gia không may, tai họa từ trên trời giáng xuống, chỉ có thể chấp nhận mà thôi.

Lâm Diệp khẽ gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi oán thầm, vừa rồi còn ngồi trên cao, công tư phân minh, mặt lạnh đe dọa phụ tử bọn họ, giờ lại thay đổi thái độ nhanh như vậy.

Bước ra khỏi cửa, hắn rốt cuộc không nhịn được mà buông một câu: "Thẩm huynh quả thực rất uy phong đấy."

Thẩm Trường Hách nghe ra sự bất mãn trong lời nói của hắn, giọng điềm nhiên: "Công là công, tư là tư, đã nhận việc này, tất nhiên ta phải tận tâm tận lực."

Lâm Diệp mím môi, lắc đầu than nhẹ: "Chức quan này của Thẩm huynh thật tốt quá."

E là ngay ngày đầu nhậm chức đã chạy đến gây sức ép với Lâm gia rồi.

Lâm gia bọn họ, chẳng những mất đi muội muội, mà còn mất cả danh tiếng.

Một vòng luẩn quẩn, cuối cùng chẳng được gì, chỉ chuốc lấy thiệt thòi. Biết đâu chừng, Thẩm Trường Hách cùng Tứ Hoàng Tử sớm đã sắp đặt tất cả, chỉ chờ đến hôm nay. Nghĩ lại những chuyện trước đó, hắn mới hiểu thế nào là "ve sầu thoát x-ác", phụ thân hắn giãy giụa cũng chỉ là vô ích.

Giọng điệu hắn mang vài phần oán trách, nhưng Thẩm Trường Hách hiểu rõ, Lâm Diệp không thực sự tức giận, chẳng qua chỉ muốn phát tiết một chút. Hôm nay hắn đến đây đúng là để gây sức ép, lợi dụng thời cơ, khó mà nói là hành động của người quân tử, vì vậy cũng không phản bác.

"Tới rồi."

Lâm Diệp dừng chân trước một cánh cổng đóng chặt, ra hiệu cho hạ nhân mở cửa, rồi mới lên tiếng: "Dạo gần đây lời ra tiếng vào quá nhiều, phụ thân ta liền cấm túc muội muội trong viện. Nhưng tính tình con bé bướng bỉnh lắm, giận dỗi không chịu ăn uống gì. Chắc hẳn khi gặp huynh, cơn giận nào cũng sẽ tiêu tan thôi."

Hắn nghiêm mặt nhìn Thẩm Trường Hách, trịnh trọng nói: "Bỏ qua mọi chuyện khác, từ trước đến nay Nhu Nhi vẫn luôn một lòng với huynh. Mong rằng sau này huynh sẽ thật lòng đối đãi với muội ấy."

Thẩm Trường Hách chắp tay cúi người thật sâu: "Lâm huynh yên tâm."

Lâm Diệp khẽ gật đầu: "Vào đi, đừng ở trong đó quá lâu. Ta sẽ đợi ở đây."

Là người lớn lên trong kinh thành, dù trước kia Lâm gia không thể với tới Thẩm gia, nhưng hắn cũng hiểu đôi phần về tính cách Thẩm Trường Hách. Người như hắn mà có thể vì Nhu Nhi mà hao tâm tổn trí đến vậy, thực sự không dễ dàng gì.

Dưới mái hiên, nha hoàn của Lâm Vũ Nhu đang cúi đầu lau nước mắt, vừa thấy có người bước vào, lập tức định lên tiếng than khóc. Nhưng khi ngước mắt nhìn rõ người đến, nàng bỗng khựng lại.

Nàng dụi dụi mắt, nhìn lần nữa, người kia đã bước lên bậc thềm.

Nàng muốn kêu lên nhưng không dám.

Giữa ban ngày ban mặt, Thẩm công tử lại cứ thế nghênh ngang bước vào cổng viện như vậy sao? Còn ra thể thống gì nữa chứ!

Thẩm Trường Hách liếc nhìn nha hoàn đang sững sờ, lướt qua nàng rồi đẩy cửa bước thẳng vào trong.

Có lẽ đã quen rồi, lần này hắn chẳng ngại ngần gì nữa.

Từ gian trong, giọng nói của Lâm Vũ Nhu vọng ra: "Tiểu Khiết, sao muội lại vào đây? Không phải ta đã bảo muội trông chừng ngoài cửa sao?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com