Thiếu nữ mặc áo váy đay vải thô trèo lên ghế, buộc một dải dây màu đỏ vào cành cây.
Nàng ấy dâng hiến dây đỏ yêu quý mà đại ca tặng.
Nhón chân ngẩng cổ, cẩn thận treo lên cây.
Gió vừa thổi, dải dây đỏ tung bay phấp phới.
Buộc dải dây đỏ xong, thiếu nữ đứng dưới gốc cây, thành kính cúi đầu.
Trong miệng nàng ấy lẩm bẩm: "Phù hộ thụ tiên đại nhân càng ngày càng lớn, càng ngày kết càng nhiều quả."
Giang Miên Miên mờ mịt nằm trong chậu gỗ nhỏ, nghĩ xem chính mình có cần bái bái một chút hay không.
Chỉ là nắm đ.ấ.m nhỏ của nàng rất cứng, tách ra nâng lên giống như Ultraman rất dễ dàng, nhưng muốn khép lại, hình như có hơi khó khăn.
Nàng bây giờ giống như một con khủng long bạo chúa nhỏ hung dữ, cho dù có kỹ năng một trăm phần trăm bắt kiếm bằng tay không, đôi tay ngắn không thể khép lại… cũng không thể dùng được!!
Nàng chỉ có thể vung tay múa chân cổ vũ cho a tỷ.
Giang Du bái xong, vui vẻ nhặt hết bong bóng đỏ trong chậu gỗ của muội muội cho vào trong bát.
TBC
Được tận một bát lớn.
Giang Du vừa nhặt vừa không cẩn thận làm vỡ mấy cái, vỡ rồi không thể bỏ vào được, chỉ có thể cho vào trong miệng.
Nàng ấy còn lẩm bẩm nói: "Thụ tiên thụ tiên, lại ban thêm ít quả nữa."
Giang Miên Miên:...
Nàng có nên đổi tên con kiến nhỏ của mình thành Giang Tiểu Thụ không?
Giang Du chọn quả bong bóng đỏ lớn nhất, nhẹ nhàng cắn một miếng, thật sự rất ngọt, sau đó tách ra, bên trong không có côn trùng, liền nhét nửa còn lại vào miệng muội muội.
Thấy muội muội quả nhiên nghiêm túc ăn, chắc chắn vô cùng ngọt, muội muội mở miệng cười toe toét kìa.
Nàng ấy lại không nhịn được nếm thử một quả khác.
Nàng ấy ăn mười quả, Giang Miên Miên sẽ được chia cho một quả.
Giang Miên Miên nhìn a tỷ vừa ăn vừa sám hối: "Đại ca không thích ăn, a cha cũng không thích ăn, a nương cũng không thích ăn, chỉ có thể để ta và muội muội ăn, ta ăn với muội muội, không tính là ăn một mình."
"Leng keng, leng keng, leng keng......"
Trong thôn đột nhiên truyền tới tiếng chuông lanh lảnh.
Ánh mắt Giang Du mở to.
"Thụ tiên quả nhiên rất linh, người bán hàng rong tới!"
Sau đó Giang Miên Miên được a tỷ bế lên, tách chân ra...
"Xuy xuy xuy, tiểu tiểu tiểu ......"
Giang Miên Miên xấu hổ hợp tác đi tiểu.
Nàng hiểu loại cảm giác trước khi vội vàng ra ngoài chơi phải đi tiểu của a tỷ.
Lúc trước nàng đến bệnh viện để thực tập, trước khi gặp bác sĩ chủ nhiệm, việc đầu tiên nàng làm là tìm nhà vệ sinh.... Tiểu xong liền không cảm thấy quá căng thẳng nữa.
Trước khi thăm bệnh nhân, chạy vào nhà vệ sinh trước.
Có trời mới biết, những thực tập sinh như nàng khi khám bệnh còn sợ hãi hơn cả bệnh nhân.
Hồi tưởng lại, nhà vệ sinh mới là khởi đầu của mỗi một khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời nàng......
Cuộc sống ấy mà, ngũ vị tạp trần.
Giang Du cho muội muội đi tiểu xong, quấn tã lót xong, cõng muội muội trên lưng, sau đó vào phòng lấy đồng tiền nhỏ được quấn trong vải vụn giấu trong hộp gỗ nhỏ dưới gầm giường ra, để sát bên người.
Giang Miên Miên lại biết được chỗ giấu tiền của a tỷ.
Nếu đợi nàng lớn lên, đổi tiền đồng của a tỷ thành đá, liệu a tỷ có khóc c.h.ế.t không?
Giang Miên Miên suy nghĩ một hồi... đột nhiên cảm thấy chính mình suy nghĩ không đúng, nàng làm sao lại có loại suy nghĩ này?
Giang Du cầm tiền, cõng muội muội lên lưng, đi đôi giày thêu mới, chuẩn bị đi bộ đến giữa thôn.
Trước khi đi, nàng ấy đột nhiên muốn đi tiểu... Nàng ấy đặt muội muội vào chậu, chạy đến nhà xí.
Giang Miên Miên:.... Không hổ là a tỷ ruột của ta.
Giang Miên Miên đang nằm trong chậu gỗ, nhìn thấy con kiến nhỏ thò đầu ra, dường như bong bóng đỏ vừa bị a tỷ lấy đi, nó có chút không vui.
Giang Miên Miên ngập ngừng dùng ngón tay sờ sờ đầu con kiến nhỏ: Có muốn ra ngoài chơi thử không? Nhưng không được trèo lên người ta, ta sợ.
Nàng cảm thấy chuỗi câu nàng nói ra hơi dài, cũng không biết Tiểu Hắc có hiểu được không, đợi a tỷ đến ôm nàng, nàng nhìn thấy Tiểu Hắc nhảy lên đôi giày thêu mới của a tỷ.
Giang Miên Miên được a tỷ buộc lên lưng.
Mông được quấn, bắp chân giơ lên.
Dưới gốc cây to ở cửa thôn, hôm nay vô cùng náo nhiệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giang Miên Miên đi theo a tỷ chen vào trong đám người, nhìn thấy người bán hàng rong được mọi người vây quanh.
Nàng còn nghĩ rằng người bán hàng rong là chỉ thiếu niên bán hàng, kết quả chen vào mới phát hiện, người bán hàng rong lại là một người lùn.
Một người lùn có chiều cao rất thấp, đầu rất to, tay rất dài, rất cường tráng.
Bên người gã đặt một cái tủ cao cao, còn có một cái sọt, gã duỗi tay không ngừng lấy đồ trong sọt ra đặt lên tủ.
Trong đó có bày ra hoa lụa rất được các đại cô nương tiểu tức phụ yêu thích.
Giang Miên Miên nhìn bông hoa lụa, hơi giống hoa nhựa rẻ tiền, nghĩ tới bây giờ không có nhựa, muốn làm ra, còn phải có màu sắc tươi sáng, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Một bông lụa giá mười đồng tiền, Giang Miên Miên nghe người khác hỏi, hiển nhiên tiền đồng của a tỷ không đủ.
Nàng vừa nhìn a tỷ đếm đi đếm lại chỉ có tám đồng.
"Bán hàng rong, rẻ hơn một chút đi, tám đồng tiền, chúng ta đều cùng mua, mua nhiều thêm mấy đoá được không?" Một tức phụ trẻ tuổi đỏ mặt hỏi.
Gã bán hàng rong lắc đầu thật mạnh: "Không được không được, chi phí đã tám đồng rồi, hai đồng dư lại kia chỉ là phí đi đường của ta, ta trên đường tới đây còn phải ăn phải uống, mọi người mua trên mười bông, thấp nhất là chín đồng."
Giang Miên Miên đi theo xem náo nhiệt.
A tỷ duỗi tay sờ sờ hoa lụa, sau đó đặt xuống.
Quay đầu sờ thứ khác.
Lúc này A Thuý cũng đến.
A Thuý là xin nghỉ ra ngoài, hiển nhiên là nàng ta sống không tồi trong nhà Lưu địa chủ.
A Thuý chen vào, lớn tiếng nói: "Bán hàng rong, cây trâm lần trước ta bảo ngươi cầm đến giúp, ngươi có cầm không?"
Gã bán hàng rong ngước đầu lên nhìn A Thuý, mỉm cười nói: "Thuý Nhi cô nương, ngươi đã dặn dò ta tất nhiên nhớ rõ, chỉ là chiếc trâm kia rất đắt, ta sợ làm mất, để ở khách điếm trong huyện thành, đợi ta bán hết, ngươi đi lấy với ta, hoặc là bảo người đi cùng ta đi lấy cũng được."
"Thuý à, lại mua trâm sao, cả thôn chỉ có nhà ngươi là sống tốt nhất."
"Thuý à, khi nào thì ăn kẹo mừng của ngươi đây?"
"Thuý à, Ngô Hoa nương lúc đầu có tiếng tiết kiệm, một cái lá rau cũng phải ăn ba bữa, sao để ngươi tiêu xài như vậy được!"
Giang Miên Miên nằm sấp trên lưng a tỷ, bất chợt bị nước bọt của người khác phun trúng...
Nước bọt có thể phun c.h.ế.t người.... không phải là một tính từ.
Những người này nói chuyện nước miếng thật sự sẽ tung hoành ngang dọc.
Nàng sợ đến mức nhanh chóng vùi đầu.
Dù là A Thuý da mặt dày cũng không chịu nổi nhiều nước bọt như vậy, nàng ta kéo Giang Du hỏi: "Ngươi mua cái gì, mua xong chưa?"
Giang Du nhìn xung quanh một vòng, ngượng ngùng hỏi: "Bán hàng rong đại thúc, có đường màu trắng kia không, loại lần trước ngươi mang tới đó?"
Gã bán hàng rong ngước lên nhìn Giang Du, cười càng tươi hơn, dùng bàn tay to vỗ vỗ cái đầu lớn của gã nói: "Không may, túi đường kia cũng ở trong khách điếm, quá nhiều đồ, ta thật sự không gánh nổi, lát nữa ngươi đi cùng Thuý Nhi cô nương đi theo ta lấy, lần này ta mang theo vị đào."
Gã bán hàng rong nói xong liền nghiêm túc vẫy tay mời chào các tiểu tức phụ và đại nương khác đến mua đồ.
Gã thỉnh thoảng nói một hai chuyện mới lạ ở bên ngoài, mọi người nghe xong vang lên từng tràng tiếng cười, tiếng cảm thán không dứt, cho dù không mua cũng chen vào trong nghe náo nhiệt.
Dù sao sức mua trong thôn cũng có hạn, đều là người nghèo đến xem chuyện mới mẻ náo nhiệt, người móc tiền ra không nhiều, thật sự có tiền chính là nhà Lưu địa chủ, cũng sẽ không tới mua, bọn họ trực tiếp vào trong huyện hoặc vào phủ thành mua đồ.
Rất nhanh gã bán hàng rong cũng dọn xong tủ gỗ và thúng, chuẩn bị đi.
A Thuý ở một bên kéo Giang Du lại, nhỏ giọng thuyết phục: "Ngươi đi lấy trâm với ta, đợi lấy được ta cho ngươi mượn cài nửa ngày."
Giang Du lắc đầu: "Không đi, ta phải chăm muội muội."
"Không phải ngươi cũng muốn mua đường sao?"
Giang Du nuốt một ngụm nước miếng, lắc đầu nói: "Ta chỉ có bốn đồng tiền, cũng không mua được mấy viên."
Thật ra nàng ấy có tám đồng tiền, he he.
A Thuý thấy gã bán hàng rong đã gánh đòn gánh lên, nàng ta dậm chân: "Ta mời ngươi ăn bánh bao thịt ở huyện thành, chúng ta mỗi người một nửa."
Giang Du lau khóe miệng nói: "Đi thôi, không phải là ta muốn ăn bánh bao thịt, chủ yếu là muốn đi cùng ngươi."
A Thuý trợn tròn mắt nhìn nàng ấy.
Hai người lôi lôi kéo kéo đi theo.
Giang Miên Miên cảm giác có gì đó không đúng, nhưng người trong thôn dường như đều cảm thấy là chuyện rất bình thường, trước đó cũng có người đi theo gã để lấy đồ, mọi người dường như rất quen thuộc với gã bán hàng rong.
Có lẽ là nàng suy nghĩ nhiều.
Đi ra khỏi thôn, con đường trở nên chật hẹp, nhưng cũng không quá hẹp, có thể đẩy xe đẩy qua, ba người đi song song nhau cũng có thể đi, có hơi chật.
Giang Miên Miên tò mò nhìn trái nhìn phải.
Hai bên trái phải là rừng rậm, có hơi đáng sợ.
Đột nhiên ở trong rừng, một con cú mèo bị giật mình, vỗ cánh phần phật, bay qua đỉnh đầu mấy người, giống như một đám mây đen trôi ngang qua.
Tiếng kêu của mèo rừng chim ưng vừa bén nhọn vừa dồn dập…