Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 324



Mấy Hoàng tử nhìn thấy phụ hoàng ra ngoài, đều có chút căng thẳng.

Bởi vì thay đổi thất thường của phụ hoàng, bọn họ đều từng chứng kiến qua.

Có thể hôm nay đại nhi tử còn tốt, ngày mai thành ngươi đi c.h.ế.t cho ta.

Ép mỗi một Hoàng tử đều trở nên biến thái, người thì Phật, người thì ăn chơi trác táng, người thì yêu đương mù quáng…

Giang Trường Thiên ngược lại là bình thường nhất trong số đó.

Thái độ vẫn tôn kính trước sau như một.

TBC

Hoàng thượng đến, Giang Trường Thiên nghiêm túc cho Hoàng thượng những món quà mà chính mình nhận được từ các Hoàng tử tặng.

Thực ra Hoàng thượng đã biết.

Chẳng qua vẫn nghe lại một lần.

Y cũng muốn biết lời của nô tài trong cung liệu có chênh lệch hay không.

Nhìn thấy kinh Phật mà Lão Ngũ tặng, hừ một tiếng, keo kiệt c.h.ế.t hắn ta, như này còn học Phật, chỉ học được da lông, cái gì cũng không học được, Trương thị cũng rất hào phóng, lần trước tặng đồ trang sức cho Thải Y quận chúa cũng rất quý giá, sao lại sinh ra một nhi tử, keo muốn chết.

Lục hoàng tử tặng phỉ thuý đa bảo, mang ý đoàn tụ, Hoàng thượng gật gật đầu, tốt tốt tốt, trong lòng nghĩ, Lão Lục có không ít đồ tốt, không biết là thần tử nào tặng, đã vội không thể chờ được như vậy rồi sao?

Khế nhà của Lão Thất, Hoàng thượng rất không thích Lão Thất, vì một nữ nhi của độc phụ, không thể sinh, cũng không lập trắc phi, bộ dáng thâm tình, cũng không biết thật giả, dù sao nhìn là thấy không thoải mái.

Hoàng thượng đến cả một biểu cảm cũng không nhiều thêm một cái.

Lão Cửu tặng ngân phiếu, Hoàng thượng mắng một câu: "Thứ thấy tiền sáng mắt, tranh lợi với dân, hà là việc Hoàng tử nên làm."

Cửu hoàng tử trực tiếp cãi lại: "Con không kiếm tiền này, cũng là nô tài khác kiếm, nô tài sống còn tốt hơn cả một người đường đường là Hoàng tử như con, dựa vào cái gì."

Biểu cảm của Hoàng thượng hơi dịu lại, nhìn vào mặc dù y mắng Lão Cửu, nhưng thực ra lại khá thích Lão Cửu.

"Các con đều là huynh đệ, sau này phải sống chung hòa thuận, chớ đừng vì một chút lợi nhỏ nhoi mà đấu đá nhau, để người khác chê cười."

Các Hoàng tử và Giang Nhị đều quỳ xuống đồng ý.

Nói chuyện với Hoàng thượng chính là có kiểu không hay như vậy.

Cho dù là thân cha, cũng phải nói một lúc liền quỳ xuống.

Các Hoàng tử không hổ là Hoàng tử, một bữa cơm cũng ăn không hề buồn chán.

Kiến thức uyên bác.

Nhìn Lão Ngũ một lòng học Phật thực ra cũng rất giỏi nói chuyện, kiến thức rộng rãi.

Lục hoàng tử càng là xuất khẩu thành thơ, câu câu kinh điển.

Cửu hoàng tử nói chêm chọc cười.

Chỉ có Thất hoàng tử tương đối ít nói, thỉnh thoảng nói chuyện còn hay nói sai, dáng vẻ không giỏi lựa lời.

Giang Trường Thiên cẩn thận quan sát một chút, liền cảm thấy, Thất hoàng tử người này, đặc biệt âm hiểm.

Nếu không phải từ chỗ Giang Uyển mà biết người thắng cuộc cuối cùng, căn bản không thể nhìn ra, đây là người thắng cuối cùng, đúng là kẻ âm dương.

Khi ăn cơm, Giang Nhị Lang ngồi người Hoàng thượng, một bên khác bị Lục hoàng tử chiếm.

Lục hoàng tử tỉ mỉ gắp đồ ăn giúp phụ hoàng.

Trên bàn cơm cơ bản sẽ không xuất hiện món ăn mà Hoàng thượng không thích.

Nhưng thích cũng có khác biệt giữa thích và càng thích.

Lục hoàng tử rất chu đáo, cũng rất có lòng hiếu, Hoàng thượng nhai nhiều thêm một chút, hắn ta đều có thể nhớ được, gắp nhiều thêm một đũa.

Các Hoàng tử ăn cơm đều rất tao nhã, nhưng Giang Nhị lại là người tao nhã nhất trong số bọn họ, nhìn qua cả bàn cơm, bọn họ giống như là vừa được tìm về, còn Giang Nhị mới chính là người vẫn luôn được nuôi dưỡng trong Hoàng cung.

Đúng lúc ăn nóng hổi nói chuyện ngất trời, tâm trạng của Hoàng thượng cũng hiếm có khi vui vẻ.

Đột nhiên động đất.

Tâm địa chấn ngay tại Kinh Thành, bởi vì nếu như động đất ở nơi xa, cảm nhận của mọi người là hơi lắc lư trái phải, mặt bàn d.a.o động với biên độ nhỏ, nhưng lần này lại là lắc lư lên xuống, cả bàn đầy ắp món ăn nóng hổi thế mà lại trực tiếp đổ xuống.

Cả hoàng cung đều rung lắc, rung lắc lên xuống, xà ngang trên trần nhà đều phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.

Tất cả mọi người đều hoảng hốt thất thố, khoảnh khắc đầu tiên liền nghĩ đến chạy thoát thân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói thì chậm xảy ra lại nhanh, chỉ thấy Giang Nhị giống như là dự đoán được động đất, vậy mà khoảnh khắc đầu tiên xông tới bên người Hoàng thượng, lôi Hoàng thượng, trốn đến một góc an toàn.

Thất hoàng tử đuổi sát phía sau chạm vào khoảng không.

Đến cả cung nữ thái giám ám vệ cũng chưa kịp phản ứng lại.

Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Giang Nhị lại hoàn toàn không nghĩ ngợi, ngay lập tức bổ nhào về phía Thánh thượng, bảo vệ Thánh thượng.

Tất cả mọi người đều ngay trong khoảnh khắc đầu tiên chạy ra ngoài.

Chỉ nghe thấy Giang Nhị Lang đang nói với Hoàng thượng: "Hoàng thượng, ngài không sao chứ, yên tâm, chỉ cần thần ở đây, nhất định sẽ không để ngài xảy ra chuyện. Vi thần nguyện vì ngài xông vào nước sôi lửa bỏng, xả thân vào chỗ chết..."

Cung nữ, thái giám:... Đầu óc một mảnh trống rỗng, lúc này không phải nên chạy thoát thân sao? Tại vì sao Giang Nhị Lang trong khoảnh khắc đầu tiên nghĩ đến chính là thể hiện lòng trung thành nịnh bợ Hoàng thượng chứ, quá cố gắng rồi đi…

Các Hoàng tử:... Giang Nhị ngươi đúng thật là chó.

*

Hôm nay là đầu thất của tổ mẫu.

Trời rất lạnh.

Nhưng ánh nắng cũng rất tươi sáng.

Giang Uyển phải đến bên phủ dọn dẹp đồ đạc, đồng thời tiễn tổ mẫu đoạn đường cuối cùng.

Cô cô vốn dĩ cũng muốn đến.

Nhưng cái c.h.ế.t của tổ mẫu dường như gây ra đả kích rất lớn với cô cô, cô cô vậy mà lại ngã bệnh.

Vừa hay, Giang Uyển cũng không muốn cô cô đi cùng.

Thật ra nàng ta còn giấu một số thứ trong trạch tử này, nàng ta không muốn mang vào phủ Thất hoàng tử, nhưng sau này cũng sẽ không đến chỗ này, cho nên nàng ta phải đến dọn dẹp một chút.

Đích mẫu bị bệnh, Thế tử Sở Hỉ đang ở nhà tận hiếu, cũng không ra ngoài.

Ước chứng cũng là để tránh bị liên lụy, dù sao Giang lão phu nhân cũng đang mang tội trên người, nếu đầu thất tới, chọc cho Tuệ Vân công chúa không vui, cũng không cần thiết.

Dù sao người nhà Thất hoàng tử đều trốn sạch sẽ.

Vừa hay.

Thật ra Giang Uyển cũng không muốn có người đi cùng.

Trở về nơi cũ, không ngờ mới mấy ngày ngắn ngủi, đã vật đổi sao dời.

Tổ mẫu ở trong phủ này, đại đa số thời gian đều ở trong phòng, rất ít khi đặt chân vào viện.

Giang Uyển có tình duyên của hai kiếp, tình cảm đối với tổ mẫu rất sâu đậm.

Tổ mẫu vẫn luôn đối xử tốt với nàng ta, đến khi c.h.ế.t còn mưu tính cho nàng ta.

Giang Uyển tế bái xong, bảo hạ nhân dọn dẹp, sau này nang ta sẽ không quay lại đây nữa.

Nơi này ở quá gần nhà Giang Nhị, thật ra nàng ta ngày nào cũng rất lo sợ bất an.

Đồ vật lớn sau này hạ nhân sẽ đến dọn.

Nàng ta chỉ là thu dọn một số đồ vật quý giá.

Thỏ khôn có ba hang, Giang Uyển đến Kinh Thành, cũng tự mình mua vài căn nhà, mỗi nơi đều có không ít thứ đáng giá tiền.

Thứ ở phủ bên này chỉ là một phần nhỏ.

Sau khi trải qua một khoảng thời gian khó khăn phải đảm đương việc nhà ở huyện Minh, Giang Uyển cũng nhận thức được tầm quan trọng của tiền bạc.

Trước đây nàng ta chưa bao giờ để tâm những thứ này, thậm chí chưa từng nghĩ tới một ngày chính mình cũng sẽ phải tính toán lợi ích nhỏ nhoi.

Suy nghĩ vải vóc mười lường và vải vóc trăm lượng cái nào tốt hơn, trước đây nàng ta chưa từng suy nghĩ đến vấn đề như này.

Người chỉ cần một khi từng túng thiếu, sẽ bức thiết mà để tâm.

Một vài gia tộc vừa mới phất nhanh, khi dạy dỗ nữ nhi, sẽ có một loại cực đoan khác, lấy giàu nuôi nữ nhi, nuôi thành cô nương tiêu tiền như nước, tính cách xa hoa lãng phí, như thể vậy mới là nữ nhi quý tộc chân chính.

Giang Uyển vốn là nữ nhi quý tộc có bối cảnh, không vì tiền bà mà bận tâm, nhưng cũng hơi biết tác dụng của tiền bạc, chẳng qua sau khi trải qua nghèo khổ, cũng có một chút khí chất phố phường, không còn bay ở trên cao, cũng để tâm đến tiền bạc.

Cho nên chuyện dọn dẹp trang sức giá này, nàng ta vẫn là đích thân đến.

Dọn dẹp xong, ngồi xe ngựa trở về.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com