Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 32



Tần Lạc Hà nhìn dáng vẻ của tướng công, cảm thấy là công lao nàng ấy lấy được mật trăn.

Ngày thường tướng công đẹp thì có đẹp, nhưng luôn cảm thấy có chút yếu đuối, cảm giác sức khỏe ốm yếu.

Trong thôn còn có những lão nương thích tán gẫu, luôn nói nàng ấy cùng với a nương nàng ấy đều là kẻ khắc chồng, trời sinh là số thủ tiết, tướng công nàng ấy trông sống không thọ.

Mặc dù trước đó nàng ấy luôn cảm thấy là vì những lão nương kia ghen ghét nàng ấy, đố kỵ tướng công của nàng ấy có mỹ mạo, tính tình tốt. Thế nhưng từ tận đáy lòng nàng ấy vẫn có sầu lo.

Kết quả hiện tại tốt rồi, buổi sáng nàng ấy thấy tướng công đẹp xuất sắc, mới nhìn một cái đỏ mặt, nhìn hai cái mặt càng đỏ, nhìn ba cái, Tần Lạc Hà đã không nhịn được kiểm điểm mình có tài đức gì mà có thể gả cho tướng công.

Nàng ấy nghĩ, đời trước của mình ít nhất phải cứu sống mấy ngàn mạng người mới có thể có phúc khí như đời này.

Nàng ấy vừa chẻ củi vừa nghĩ chỗ nào trong rừng rậm còn có trăn, những con trăn khổng lồ như thế bình thường đều là chia địa bàn sống một mình, trong một cánh rừng có một con đã là rất may mắn rồi.

Rất muốn đi núi Hoa Nguyên của nhà Triệu viên ngoại, nghe nói khu rừng đó lớn.

Tần Lạc Hà vừa nghĩ vừa dùng sức bổ bổ bổ.

Khí thế cứ như bổ cho bay biến sự đỏ mặt khai thiên lập địa này.

...

Sáng sớm, Giang Du tỉnh lại, nhìn thấy cha.

Sửng sốt một hồi lâu, mới mở miệng nói: "Cha, cha thật sự là cha ruột của con hả?"

Giang Trường Thiên vươn tay vỗ nhẹ trán của khuê nữ.

Sáng sớm ngáo ngơ gì thế?

Giang Du nhìn cha cứ lắc đầu thở dài: "Xong rồi, ta không gả ra ngoài được rồi, cha thế này, gì mà Ngô đại ca Quách đại ca, ta thật sự không ưng nữa rồi o(╥﹏╥)o."

Có lẽ đây cũng là nguyên nhân dù cho A Thúy thường xuyên cãi nhau với nàng ấy nhưng vẫn chịu chơi với nàng ấy, nàng ta thật sự sẽ không nhìn Ngô đại ca quá nhiều.

Giang Trường Thiên nhìn khuê nữ nói: "Yên tâm, con không thích, cha sẽ không để con gả."

Giang Phong nhìn cha ruột, cả người tản ra ánh sáng, chỉ là trong lòng càng đau hơn.

Cha của hắn, một người tốt như vậy, không nên trải qua những chuyện đó.

Hắn càng thêm trầm mặc.

Tần Lạc Hà bổ củi xong thì đuổi hết đám hài tử đi, không cho bọn nhỏ vây xem tướng công tiếp nữa. Sau đó lôi tướng công vào trong phòng.

Giang Miên Miên cũng bị kéo vào, bởi vì nàng ở trong lòng cha.

"Tướng công, chàng thế này không đi ra ngoài được, lỡ đâu người bên ngoài hỏi thì ta cũng không gặp được con trăn có mật lớn thế nữa, tướng công, ta giúp chàng trang điểm nhé?" Tần Lạc Hà thận trọng hỏi.

Giang Trường Thiên buồn cười gật đầu, lại có chút chua xót.

Tần Lạc Hà bèn bôi bôi xóa xóa lên mặt tướng công, nàng ấy nhớ trước kia nàng ấy muốn trở nên xinh đẹp, muốn giống cô nương trong làng, nên đã bôi bôi xóa xóa lên mặt, nhưng mỗi lần đều phản tác dụng, mỗi lần người bên ngoài gặp nàng ấy đều cười rụng răng, nhất định là không đẹp.

Giang Miên Miên nhìn tay nghề của a nương... Đây là trét sơn mà, không được, sẽ rơi mất.

Giang Trường Thiên nhận lấy đồ, nói: "Để ta làm cho."

Hắn lại rửa mặt, đối diện chậu nước nhìn cái bóng bên trong.

Cũng có chút ngây người.

Dường như đã từng gặp dung mạo này.

Chỉ là vừa thoáng qua, nhẹ nhàng chấm một cái, sóng nước trong chậu gợn lăn tăn, hình ảnh tan rã.

Hắn bắt đầu trang điểm cho mình.

Thật ra từ nhỏ hắn đã biết làm rồi.

Hắn cảm thấy a nương hắn mỗi lần gặp hắn đều sẽ có cảm giác chán ghét, hắn nghĩ có phải bởi vì nguyên nhân mình không giống đại ca hay không, lúc a nương nhìn đại ca, trong mắt toàn là từ ái.

Hắn sẽ vô thức bôi trét vào mặt mình, thế thì có thể giống đại ca nhiều một chút, đen một chút, mặt rộng một chút, cái cằm ngắn một chút, trán hẹp một chút...

Thế là Tần Lạc Hà thấy tướng công chỉ quơ tay hai ba lần đã khiến hắn tươm tất.

Giống như ngày thường, đẹp nhưng không có cảm giác chỉ thoáng nhìn tim đã đập liên hồi, bình bịch bình bịch. Dáng vẻ còn có chút bệnh tật.

Giang Miên Miên nằm trong n.g.ự.c a nương, chứng kiến quá trình này, nhìn mà than thở.

Người nhà của ta đều có kỹ năng kỳ quái...

Kỹ thuật trang điểm ngược thần kỳ, cha quen tay quá đi.

Chỉ một cây bút than đen sì, cả khuôn mặt đã thay đổi.

Một ngày mới.

Cha bắt đầu làm việc.

Sau khi cha đi, huynh trưởng cũng ra cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

A nương lại lên núi đào rau dại.

Giang Miên Miên và tỷ tỷ Giang Du ở trong nhà.

Mới sáng sớm a tỷ lại đổi giày thêu mới, ở nhà rất vui vẻ, đi đường cộc cộc cộc.

Giang Miên Miên không hâm mộ, tự do tách bàn chân nhỏ của mình ra, muốn ngửi thì ngửi, muốn gặm thì gặm, chân tự do mà.

Nàng có chút nhớ thương quả mâm xôi ngày hôm qua, rất ngọt.

Lúc nhìn sang con kiến nhỏ của mình cũng cảm thấy dáng vẻ đen sì xấu xí của nó rất thân thiết.

Con kiến đen nhỏ có chút lợi hại, bởi vì dựa theo thời đại thiếu thốn đồ ăn của hiện tại, hễ có chút đồ ăn, khẳng định đều sẽ bị lấy sạch sẽ, cũng không biết nó lấy được từ nơi nào.

Lúc Giang Miên Miên được a tỷ đặt vào trong chậu gỗ thì đã bắt đầu tìm con kiến nhỏ.

Con kiến nhỏ cũng vẫn là thấy nàng tới trong hang động nó đã đào, nó thò đầu ra.

Vì ăn một quả mâm xôi đỏ, Giang Miên Miên to gan đưa tay chạm vào đầu của con kiến nhỏ.

Đụng vào hai cái râu nhỏ, cảm giác tê tê dại dại.

Sau đó nàng dùng sức nghĩ, muốn ăn muốn ăn.

Kết quả đụng xong, con kiến nhỏ vẫn không hề động đậy, lại trở về nằm...

Giang Miên Miên tò mò trừng lớn mắt, chẳng lẽ nó đến để nghỉ lễ sao? Không muốn nhúc nhích?

Ngoài ra con kiến nhỏ nàng nuôi hẳn là con đực, mẹ chỉ có kiến chúa thì phải.

Giang Miên Miên không nhịn được "ê a nha" oán trách vài câu.

Thật là khó giao lưu, nàng không biết nói chuyện, con kiến cũng không biết nói...

Cho dù về sau nàng có thể mở miệng nói chuyện thì con kiến cũng nghe không hiểu...

TBC

Nuôi phải một con vật yên tĩnh.

Giang Du ngồi dưới tàng cây đập quần áo.

Trong nhà tuy nghèo, nhưng cũng là năm người, việc nhà lặt vặt cũng không ít.

Giang Miên Miên quyết định không để ý tới con kiến nhỏ nữa, cũng không tiếp tục chạm vào nó, chuẩn bị phơi nắng rồi đi ngủ.

Sau đó nàng quay đầu nhìn thấy trên con đường cách đó không xa hình như có một sợi dây đỏ thật dài. Nhìn kỹ hơn, là một đám kiến nhỏ nâng một quả, hai quả, ba quả... mâm xôi di chuyển về đây.

Trời ạ!

Giang Miên Miên cho là mình bị ảo giác rồi.

Nàng duỗi ra bàn tay nhỏ ú nu dụi mắt một cái.

Sau đó nàng nhìn thấy rõ ràng rồi, bình quân bốn con kiến nhấc một quả mâm xôi, đội ngũ quả mâm xôi ngay ngắn tiến lên.

Quả thực là Giang Miên Miên đã thấy được một dây chuyền sản xuất công nghiệp của vương quốc người tí hon.

Đội ngũ quả mâm xôi đã đến phía dưới chậu gỗ, con kiến đen nhỏ của nàng thế mà đứng lên đi đón đàn kiến...

Giang Miên Miên đã nhìn quen con kiến nhỏ rồi nên cảm thấy nó cũng không lớn, có điều nhìn nó khi đứng chung đàn với những con kiến khác thì quả thực như hạc giữa bầy gà, lớn quá chừng, cũng oai ghê gớm.

Những con kiến khác cần bốn con kiến tụ lại cùng nâng quả mâm xôi, con kiến đen của nàng thì một mình khiêng quả mâm xôi, dần dần bò lên, bò đến trước mặt, sau đó đẩy quả mâm xôi vào trong tay nàng.

Hạnh phúc tới quá nhanh, quá đột ngột.

Giang Miên Miên như nhìn thấy con kiến nhỏ đang quơ cánh tay nhỏ cường tráng của nó, nói: Ta nuôi ngươi!

Hôm nay Giang Miên Miên đã có thể thuần thục nhét mâm xôi vào trong miệng.

Có chút chua, chưa chín bằng ngày hôm qua.

Nước mắt Giang Miên Miên lăn dài, mặt nhăn nhúm lại, trong lúc nhất thời, không rõ là chua bởi quả mâm xôi, hay là chua (ghen tị) vì ngay cả một con kiến nhỏ thế mà cũng có tiểu đệ, còn có một đám...

Quay đầu nhìn a tỷ vẫn đang giặt quần áo, giặt rất chăm chỉ.

Bọt nước văng tung tóe vào mặt của nàng ấy.

Trên tay nàng có thêm rất nhiều quả mâm xôi.

Bên trên chậu gỗ cũng có rất nhiều quả mâm xôi.

Nàng cảm thấy mình sắp bị quả mâm xôi chôn vùi luôn mất...

Nàng có thể được xem như là kiến chúa rồi hay không.

Một đám kiến đang hì hục vận chuyển đồ ăn cho nàng.

Một con vật thật lớn giống như nàng, vừa trắng vừa mềm, không biết nhúc nhích...

Cả ngày chảy nước miếng, đòi ăn...

À hú.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com