Nam tử đi tới, tóc dài xõa vai, bước chân nhè nhẹ.
Mỗi khi gặp gỡ người khác, đều sẽ chào hỏi một cách nho nhã lễ độ.
Nhân duyên của hắn rất tốt.
"Đại đại đại, mở!" Mấy nha dịch đánh bạc nhìn thấy Giang lão nhị ở đối diện, hô: "Giang tiên sinh làm một ván đi.”
Giang Trường Thiên xua tay, bình tĩnh giải thích: "Thê nhi đang chờ, phải về nhà."
Đi ra huyện nha, đi ngang qua miếu Thành Hoàng, hương hỏa dồi dào, thói đời càng xấu, hương hỏa càng vượng.
Đường đến miếu Thành Hoàng không xa, người đến người đi càng thêm náo nhiệt.
Mùi thơm của nữ nhân lấn át hương phật.
Hồng tụ trường nha, đến đây, khách quan, đi lên ngồi một lát đi.
Giang Trường Thiên nhìn thẳng về phía trước, đi qua.
Đi ngang qua một quầy hàng màn thầu, hắn dừng lại, do dự giây lát, sau đó mua hai cái màn thầu thịt.
Sau đó cất màn thầu và tiếp tục đi, bước chân hơi tăng tốc.
Trời dần dần tối đen, cây hai bên giương nanh múa vuốt.
Trước kia hắn rất sợ tối.
A nương luôn nhốt hắn trong phòng một mình, không hề có ánh sáng, hắn ở trong phòng tối đen nhìn thấy vô số thứ đáng sợ.
Về sau hắn trở thành phụ thân, hắn đã dần dần không còn sợ nữa.
Bởi vì hài tử như là một chiếc đèn, chiếu sáng con tim tối tăm không ánh mặt trời của hắn.
Hắn bước nhanh đi qua, bên tai đều là gió.
Chậm rãi nghe thấy tiếng gà gáy chó sủa.
Trên mặt hắn liền không khống chế được mà nở nụ cười.
Đã sắp đến nhà rồi.
TBC
*
Hôm nay ráng chiều rất đẹp.
Đỏ au, mênh m.ô.n.g cuồn cuộn.
Giang Miên Miên tỉnh ngủ trên lưng a nương, uống sữa trong mơ hồ, đã đi tiểu xong.
Hoàn toàn tỉnh táo.
Khoan khoái phơi ráng chiều dưới đại thụ với huynh trưởng ở cửa ra vào.
Giống như là chiếc khăn lụa mà các lão a di vung vẩy không ngừng để chụp ảnh.
Lúc thì bay lên, lúc thì giương cao cao, lúc thì đan xen vào nhau.
Giang Miên Miên nhìn mà mặt đỏ bừng bừng.
Quay đầu nhìn thoáng qua huynh trưởng, huynh trưởng nhắm mắt, dường như đã ngủ, khóe mắt sặc sỡ, có lẽ là bởi vì được ráng chiều chiếu rọi.
Sau đó nhìn thoáng qua con kiến nhỏ bên trên chậu gỗ, con kiến nhỏ cười với mình một cái?
Giang Miên Miên cảm thấy mình đã rất dễ tiếp nhận.
Dù sao sau khi nhìn thấy cái nhìn chằm chằm của con trăn lớn c.h.ế.t không nhắm mắt kia mà còn có thể ngủ thiếp đi thì khi lại nhìn thấy con kiến nhỏ, quả thực cảm thấy thân thiết, đáng yêu, dịu dàng.
Thậm chí nàng còn to gan vươn tay đụng vào cái râu của con kiến nhỏ.
Quá cứng, nếu phát triển tiếp, thì mang đi hấp, cầm cái muôi sắt gõ bể ra, chấm thêm tí giấm, phù phù…
Sai rồi, đó là cua biển...
Nàng không nhịn được muốn chùi nước miếng ở khóe miệng.
Sau đó liền cảm nhận được ngón tay huynh trưởng đang lau khóe miệng của nàng.
Ơ...
Nàng quơ cánh tay nhỏ.
"Ê a nha!" (cám ơn.)
Sau đó tay huynh trưởng lại bắt đầu vuốt đầu của nàng, vuốt tới lui rất tự nhiên...
Đầu bị huynh trưởng xoa bóp một cái, lại xoa bóp một cái, lại xoa bóp một cái.
Khiến nàng tức tới há mồm phun ra một cái bong bóng nước miếng.
Dường như phản kháng vô hiệu.
Mình phản kháng càng kịch liệt hình như huynh trưởng vuốt càng chăm chú.
Cảm nhận được huynh trưởng vuốt xương đỉnh đầu của nàng, lực tay rất dịu dàng.
Thậm chí còn nghe thấy tiếng ngáy ngủ khe khẽ của huynh trưởng nữa.
Giang Miên Miên phồng má.
Giang Miên Miên đang nghĩ ngợi, chợt phát hiện con kiến nhỏ kia thế mà khiêng một quả đỏ không biết từ nơi nào, bò từng bước từng bước lên chậu gỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không phải đẩy, cũng không phải lăn, mà là khiêng!
Giang Miên Miên biết, cái này, cái này, tên khoa học là phúc bồn tử, tên thường gọi là mâm xôi, ngọt, ngon.
Con kiến nhỏ này đã thành tinh rồi.
Tim Giang Miên Miên đập nhanh hơn, cảm thấy một cảm giác phấn khích đặc biệt. Bởi vì nàng vẫn là một hài nhi ngay cả ị mà bản thân cũng không khống chế được, cảm giác bất lực này là đáng sợ nhất. Thế nhưng bây giờ nàng lại có thể khống chế một con kiến nhỏ.
Nàng nhìn con kiến nhỏ khiêng một quả mâm xôi vững vàng đi tới, dáng vẻ rất nhẹ nhàng, chỉ hai ba bước đã bò vào tay mình rồi.
Một con kiến có thể nâng đồ vật vượt qua trọng lượng bản thân bốn trăm lần, có thể kéo vật nặng vượt qua sức nặng của mình một ngàn bảy trăm lần, đây là tư liệu trước kia nàng điều tra được ở công xưởng nuôi kiến. Có điều con kiến nàng nuôi rất lười, phần lớn là nuôi trong nhà, đều không làm việc.
Thế nhưng con kiến này thật sự báo đáp nàng. Biết tay nàng cử động không linh hoạt nên nó đã đẩy quả mâm xôi vào trong lòng bàn tay của nàng, hơn nữa còn chú ý không để cho cặp râu của mình đụng phải nàng.
Oa oa oa.
Nhìn quả mâm xôi xinh đẹp lăn lăn trong lòng bàn tay, Giang Miên Miên không khống chế nổi nên khóe miệng lại chảy ra... Muốn ăn.
Có điều, có cần phải rửa rồi mới ăn hay không?
Giang Miên Miên nhìn màu đỏ hấp dẫn kia, lớp lông nhọn phía trên vẫn còn tươi non thẳng tắp. Không xong rồi, khóe miệng càng chảy ra nhiều hơn.
Nàng cố gắng khống chế lực tay, lo lắng mình chỉ cần kích động một cái thì quả mâm xôi sẽ bị bóp nát.
Có trời mới biết, một hài nhi phải dùng tay mình để đưa đồ vật vào trong miệng mình một cách chuẩn xác khó khăn cỡ nào.
Rõ ràng lúc nàng muốn gặm tay thì muốn gặm là gặm. Thế nhưng khi nắm đồ trong tay thì không vào đúng miệng.
Rốt cuộc, Giang Miên Miên đã dùng hết sức b.ú sữa mẹ, ném mâm xôi đỏ vào trong miệng.
Hương vị ngọt thanh bùng nổ trong miệng nàng, rất rất ngọt, rất rất rất ngon.
Bởi vì không có răng, nàng cảm nhận được cảm giác nuốt chậm rãi của lão thái thái, vị ngọt đọng mãi trong miệng.
Ăn xong, nàng rất vui vẻ.
Lúc đầu nàng cho con kiến nhỏ uống nước linh tuyền thì còn có chút đau lòng, hôm nay rốt cuộc cũng nhìn thấy tiền lời rồi.
"Ê a nha."
"Ê a nha."
Khoa tay múa chân không kìm được.
Giọng của tỷ tỷ bỗng nhiên vang lên bên tai.
"A, có mùi màn thầu thịt."
Giang Miên Miên khịt mũi, không có chứ, ngũ giác của nàng mạnh như vậy cũng không ngửi thấy.
"Cha, là cha trở về rồi, có màn thầu thịt." Giang Du khoa tay múa chân tại chỗ.
Giang Miên Miên nhìn thấy một nam tử thẳng lưng đi tới từng bước một trong bóng tối, tóc dài phấp phới.
Giang Du vô cùng hào hứng chạy vội xuống, cũng không để ý tới giày thêu mới trên chân.
Trời tối.
Gà gáy, tiếng chó sủa vang lên từng đợt.
Tiếng khóc của hài đồng vang lên từng đợt.
Giang Phong tỉnh lại sau ngủ gật, sờ đầu muội muội, nhìn Giang Tiểu Du chạy như bay đi đón cha, quay đầu nhìn a nương đang tựa ở cổng, đây chính là cảnh tượng đẹp nhất.
Giang Miên Miên có chút nôn nóng lắc lư đầu, nàng có chút lo lắng việc nàng còn nhỏ mà đã trọc sớm...
Tóc trên đầu nàng xem như tóc m.á.u nhỉ.
Tóc m.á.u rụng hết rồi sẽ còn mọc nữa hay không? Sẽ mà nhỉ?
*
Ban đêm.
Trong phòng.
Giang Miên Miên ở trong phòng nhìn a nương lén gắp đồ ăn cho a cha.
Hình tam giác to như nắm đấm lớn, màu kim hoàng, có hơi dính, là một vật rất lớn.
"Tướng công, chàng ăn đi." Vẻ mặt Tần Lạc Hà thành thật, nói.
Bên cạnh còn đặt một chén nước, là chuẩn bị cho tướng công ăn chung.
Giang Miên Miên có chút đồng cảm với cha.
Nàng xem toàn bộ quá trình làm việc của a nương, đã biết đây là gì.
Mật trăn sống.
Những mật trăn khác chỉ lớn bằng trứng bồ câu, cái này lại lớn như trứng gà, cũng có thể là lớn như trứng ngỗng...
Giang Trường Thiên cũng ngơ ngác nhìn thứ trước mắt.
Hắn xem như có chút hiểu biết về y lý, lý thuyết y học.
Nhìn xem hình dạng và ngửi hương vị, đã biết đại khái đây là cái gì.
Cái này có mùi tanh rất nồng, hẳn là trăn.
Thế nhưng lớn như thế, quả thật giống như là giả, giống như là bôi mùi trăn vào gan dê...
"Hà, Hà muội, đây, đây là mật trăn sao? Mật trăn này có hơi quá lớn rồi không?"
Tần Lạc Hà ôm hài tử, làm bộ bận rộn cho bú, nói: "Còn không lớn sao, con trăn này trên đường đi bộ, bị ta bắt được, đúng lúc cho chàng ăn, chỉ ăn trọn một miếng là xong.”
Giang Miên Miên vừa mới uống sữa bất chợt lại bị cho b.ú sữa tiếp.