Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 25



Sáng sớm.

Trên cây có tiếng chim hót.

“Ríu ra ríu rít, ríu ra ríu rít.”

Hôm nay cả Giang gia thế mà lại ăn một bữa cơm sáng phong phú thịnh soạn.

Mỗi người đều có một bát cháo nấu bằng lương thực tinh với canh thịt.

Thơm ngây ngất.

Giang Miên Miên ngửi thôi đã thấy thơm ngào ngạt, nàng cảm thấy mình cũng có thể ăn.

Chẳng qua nhấp một ngụm nhỏ, vẫn có hơi rát họng, trong lương thực tinh hình như còn có chút cặn, vẫn là sữa của a nương uống ngon hơn.

A cha cũng hiếm thấy không đi làm buổi sáng.

Nói thật, Giang Miên Miên đến thế giới này, đây là lần đầu tiên nhìn thấy a cha vào ban ngày.

Mỗi ngày a cha đều là trời chưa sáng đã đi, trời tối mới về nhà.

Chỉ là a cha của hôm nay không đẹp trai bằng hôm qua, hình như bỗng dưng qua một đêm già đi mười tuổi vậy.

Nhìn kỹ, đầu tóc cũng bạc đi không ít.

Chẳng qua cũng không xấu, phải nói là nhiều thêm một loại mỹ cảm vụn vỡ tang thương.

Nhưng người thân nhà ai muốn loại mỹ cảm này chữ, vẫn là bình thường một chút mới tốt.

Giang Miên Miên nghĩ, nàng có linh tuyền, vấn đề không lớn.

Đại ca cũng có thể sống lại.

Hơn nữa còn có tin vui ngoài dự kiến.

Lúc trước nàng vẫn luôn lo lắng dùng hết nước linh tuyền là hết, cũng không dám dùng hết.

Hôm qua dùng hết trong một lần, kết quả hôm nay nước linh tuyền lại đặc hơn một chút, lúc trước chỉ có thể rơi xuống một tầng mỏng, phủ đáy bát, trông chỉ khoảng một thìa, bây giờ dường như cao hơn một chút ít, ít nhất có thể được hai thìa.

Nhưng có một chút tác dụng phụ.

Hình như huynh trưởng uống nước linh tuyền xong, vô cùng dính nàng.

Hắn nằm trên giường, đành phải nhờ tỷ tỷ Giang Du chuyển chậu gỗ của nàng qua, để hắn trông.

Bản thân huynh là người bệnh, còn muốn trông muội.

Giang Miên Miên có chút bất lực.

Chẳng qua không có cách nào, ai bảo nàng xinh đẹp dễ thương ngoan ngoãn chứ.

Giang Miên Miên đang nằm trong chậu gỗ, gập chân của mình đưa vào trong miệng, nàng đang tập duỗi người.

Đồng thời có chút tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong nhà được kết hợp từ gỗ và đất đá.

Trong phòng của huynh trưởng vừa hay có một cái cửa sổ bằng gỗ.

Kiến trúc thời cổ đại rất linh hoạt, kỹ nghệ vừa nhìn đã thấy cao cấp.

Các tấm ván gỗ nối lại, phía dưới làm một cái rãnh, liền có thể đẩy ra.

Ban ngày mở ra, có thể nhìn thấy cây cối ngoài viện, khung cảnh rất đẹp.

Giang Miên Miên có chút tò mò nhìn trên cây, muốn biết chim ở đâu, tại sao không nhìn thấy, lại nghe được tiếng hót.

“Ríu ra ríu rít, ríu ra ríu rít.”

Nhìn nhìn liền không nhịn được há miệng chảy nước miếng…

Không phải đói, là không khống chế được hệ thống thần kinh, dẫn đến không khống chế được cái miệng khép mở, ừm, thật sự.

Trên chiếc giường bên cạnh, huynh trưởng đang nằm.

Huynh trưởng nhìn chằm chằm vào nàng.

Dường như nhìn mình nhìn cả một đời.

Giang Miên Miên trong lòng cảm khái, có phải do tác dụng phụ của nước linh tuyền quá lớn hay không.

Cảm giác huynh trưởng có chút ngốc ngốc.

Đồng thời cảm thấy nàng lại tăng thêm một chút áp lực.

Cái nhà này không có nàng sớm muộn gì cũng bại.

A nương thích nàng, a cha thích nàng, a tỷ thích thơm nàng, đến cả m.ô.n.g nàng cũng thơm, huynh trưởng dính nàng.

Giang Miên Miên cảm thấy nàng phải nỗ lực nhanh chóng trưởng thành.

Nàng cố gắng dùng tay bắt lấy ngón chân, không cẩn thận lại để chúng vào trong miệng.

Nhìn con chim trên cây, nhìn huynh trưởng nằm bên cạnh, rồi nàng lại thấy con kiến nhỏ.

Nó rất lợi hại, thế mà đào một cái động ở bên mép chậu gỗ của nàng.

Lúc này vừa thò cái đầu từ trong động nhỏ ra, đong đong đưa đưa nhìn nàng.

Giang Miên Miên thế mà lại từ cái đầu đen đen xâu xấu kia nhìn ra nó đang cười với mình...

Có lẽ vì tâm tình của nàng tốt.

Dù sao đại ca không có chuyện gì, khoẻ rồi.

Nước linh tuyền cũng nhiều hơn.

Giang Miên Miên ngẩng đầu lên thì thấy huynh trưởng đang nhìn mình.

Nàng vô thức lộ ra một nụ cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng còn chưa có răng, vừa cười liền chảy nước dãi.

Giang Phong cũng mỉm cười.

Hắn tham lam phơi mình dưới ánh mặt trời.

Tham lam chìm trong gió.

Tham lam nhìn muội muội còn sống.

Nhìn thế nào cũng không nhìn đủ.

Lúc này a cha Giang Trường Thiên và a nương Tần Lạc Hà vào phòng, tỷ tỷ Giang Du cũng vào.

Giang Miên Miên ngã vào cái ôm của a tỷ.

Sau đó nhìn thấy a nương bưng một chậu than vào.

TBC

Chẳng lẽ là muốn nhảy qua chậu than để xua đuổi tà ma?

Huynh trưởng còn chưa thể đứng dậy.

Hay là nghi thức cổ đại gì đó?

Giang Miên Miên tò mò duỗi đầu duỗi cổ ra nhìn.

Sau đó nhìn thấy a nương cầm trường mâu hôm qua a nương mài cho vào trong chậu than nung lên.

Giang Miên Miên có linh cảm không tốt, đây là muốn làm cái gì.

Sau đó liền thấy a cha đang lau miệng vết thương ở trên đầu huynh trưởng.

Ở phía trên mắt trái.

Vẫn ngửi được mùi thối thoang thoảng từ miệng vết thương.

Vẻ ngoài có hơi gớm ghiếc.

Giang Trường Thiên mở miệng nói: "Phong nhi, sẽ đau một chút, con cắn cái này."

Hắn nhét một cái nút gỗ cho nhi tử.

Giang Phong cười yếu ớt: "A cha, con không sợ đau, thật sự, một chút cũng không sợ."

Hắn đã chịu đựng một đêm dài, nhìn hình ảnh vô số côn trùng nhỏ cẩn thận gặm nhấm chính mình, nhìn chính mình biến thành xương cốt, nhìn chính mình biến thành bột mịn, hắn một chút cũng không sợ đau, thật sự.

"Ừm, hài tử nhà ta rất ngoan, không sợ đau." Giang Trường Thiên vỗ vỗ bả vai của nhi tử.

Vẫn nhét nút gỗ vào miệng hắn.

Sau đó quay lại nói với thê tử: "Hà muội, đưa giáo cho ta."

Tần Lạc Hà cầm lấy ngọn giáo đã nung nóng đỏ, mở miệng nói: "Tướng công, vẫn là để ta làm đi, tay ta nhanh."

Giang Trường Thiên lắc đầu: "Lực của nàng lớn, nàng giữ Phong nhi."

Giang Miên Miên nhìn thấy a cha buộc mái tóc dài của mình lại, buộc thành búi tròn.

Cứu mạng, nam tử búi tóc thế mà cũng đẹp như vậy, ngũ quan của a cha lộ hết ra ngoài, ngược lại càng thêm tiêu soái.

Sau đó đôi mắt nàng bị tỷ tỷ che lại.

Nàng nghe thấy một tiếng hừ trầm đục.

Nàng dùng sức vùng vẫy.

Cuối cùng từ khe hở bàn tay của a tỷ nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

A cha thực sự cầm ngọn giáo nung đỏ đó ấn nó xuống miệng vết thương ở trên đầu huynh trưởng.

Hành động này quá tàn nhẫn.

Tra tấn trong ngục giam cũng chính là như vậy.

Nhưng nàng nhìn thấy bàn tay của a cha không hề run rẩy, hắn là người bình thường động một chút là ho, là người đi đường nhẹ như gió, bây giờ trong tay cầm giáo sắt nung đỏ, chốc chốc lại nung nóng trên đầu nhi tử ruột.

Tần Lạc Hà ấn giữ thân thể đang co giật của nhi tử.

Giang Phong nói không sợ đau, nhưng vẫn cắn chặt nút gỗ, phát ra tiếng hừ trầm đục.

Trong lòng hắn thật sự không cảm thấy đau, thậm chí còn cảm thấy được niềm vui, vui vẻ, hưởng thụ, loại đau này khiến hắn cảm thấy mình còn sống.

Chỉ là cơ thể sẽ không nhịn được mà co giật.

Giang Trường Thiên làm việc rất tàn nhẫn, nhưng biểu cảm của hắn lại tập trung không chút bất cẩn, tay cũng không run rẩy.

Giang Miên Miên cảm thấy a cha bây giờ giống như một bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất, giống như một cỗ máy phẫu thuật vô tình.

Bởi vì nàng nhìn thấy a cha không chỉ thô bạo dùng thiết nung đỏ là lên miệng vết thương kia, mà động tác vô cùng tinh tế xử lý mỗi một vết thương nhỏ, tranh thủ xử lý tất cả những vết thương thối rữa, nhưng không làm tổn hại đến những chỗ lành lặn.

Giang Du ban đầu nhắm mắt lại, che mắt muội muội.

Nhưng nghe thấy tiếng hừ trầm đục, cũng không nhịn được mà mở mắt ra.

Nhìn động tác của a cha, nước mắt nàng ấy chảy xuống như mưa, đều trách nàng ấy, đều là do Giang Uyển đưa y phục cho nàng ấy, nàng ấy tham lam giữ y phục giày dép lại nên đại ca mới bị đánh.

Đại ca suýt nữa c.h.ế.t rồi.

Còn phải chịu khổ như thế này.

Nàng ấy bình thường cầm cái bát hơi nóng một chút cũng bị bỏng.

Nhưng thịt của ca ca lại bị nướng ra mùi thơm, hu hu ┭┮_┭┮

Sắt ra khỏi lửa, không phải sẽ đỏ mãi, mà là chuyển màu đen, nhưng nhiệt độ vẫn cực kỳ cao.

Tay Giang Trường Thiên càng lúc càng vững vàng, ngoại trừ lần đầu tiên, hắn run rẩy một chút, sau đó, lần này ổn định hơn lần kia.

Hắn không giống như đang hành hình đóng dấu trên đầu nhi tử ruột của mình, mà như đang vẽ tranh.

Hắn dùng sắt nung đỏ, ấn vào da thịt, từng nét từng nét, vết thương dữ tợn thối rữa, dưới tay hắn, trở thành một bức tranh, sống động như thật, giống như một mạn đà la màu đen.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com