Giang Miên Miên nghe xong sốt ruột không thôi, sau đó không thể khống chế được mà tiểu, nàng cũng không cách nào nhịn được, bởi vì uống sữa xong, nàng sẽ đi tiểu.
Giang Du cũng cảm nhận được sự ươn ướt nong nóng ở lưng, chỉ là nàng ấy cũng không để tâm, tiếp tục cõng nàng, cố gắng nhét những lát nhân sâm vào miệng huynh trưởng mình.
Vừa nhè nhẹ đong đưa tấm lưng: "Miên Miên không sao, đợi đại ca tỉnh lại, tỷ tỷ thay tã lót cho muội, muội ngoan nhé."
Tần Lạc Hà giã thuốc xong cho vào bát, mang vào, thêm chút nước.
Thấy nhi tử vẫn không có phản ứng, nàng ấy cũng há to miệng, ráng nhịn thêm mấy phần.
Người cực kỳ thống khổ, đều khóc không ra tiếng, như thể đang diễn kịch câm.
"Không sao, không sao, thuốc đến rồi, tướng công, có thuốc, ăn xong là khoẻ thôi." Lòng bàn tay Tần Lạc Hà vỗ vỗ lưng trượng phu.
TBC
"Du Nhi con bưng thuốc cho chặt, tướng công, chàng qua đây, giúp ta một tay." Tần Lạc Hà bình tĩnh phân phó.
Nàng ấy ngồi ở đầu giường, cùng tướng công đỡ nhi tử dậy, để nhi tử dựa vào n.g.ự.c nàng ấy.
Nhi tử đã lớn thành thiếu niên choai choai, đã không còn thân mật như này từ lâu, cả ngày nhìn nó chạy lung tung ở bên ngoài, cũng làm một số việc khác thường, giống như người lớn, lại không nghĩ tới, giờ khắc này giống như một bếp lò nhỏ, dựa vào vòng tay của nàng ấy, cơ thể hắn chồng chất vết thương, bầm tím đến đen, cánh môi cũng tím tái.
Tần Lạc Hà ôm nhi tử, cổ họng nghẹn ngào thêm mấy phần, nhưng vẫn cứng rắn nói:
"Tướng công, chàng đút thuốc, ta đỡ Phong nhi."
Nhìn nhi tử như vậy, hai tay Giang Trường Thiên run rẩy, cái thìa còn đưa không tới đúng miệng.
Đây là hài tử đầu lòng của hắn.
Chính hắn vốn dĩ cũng chỉ như hài tử.
Cũng chính là sau khi có Phong Nhi, hắn mới dần dần trở nên có trách nhiệm, cũng không còn đập lọ đập bình nữa.
Đã từng giống như một con thú bị nhốt, căm ghét thế tục, oán giận mọi thứ.
Nhìn thê tử bóp mạnh hàm dưới của nhi tử, bắt hắn há miệng.
Giang Trường Thiên tay run run nói: "Như này không được, cổ họng không mở cũng không nuốt được, ta ấn huyệt Hạ Duyên, Du Nhi con qua đút."
Giang Du cầm lấy bát thuốc, lo lắng khuấy thuốc liên tục.
Giang Miên Miên nhìn thấy cảnh này cũng rất sợ hãi, không nghĩ tới huynh trưởng vân đạm phong khinh cười hi hi ha ha, còn ôm lấy mình, trên người lại mang nhiều vết thương lớn nhỏ như vậy.
Nàng chỉ có thể nhân lúc a tỷ nhận lấy cái bát dùng sức khuấy thuốc, lợi dụng mọi người đều không để ý, bên cạnh cái bát, cố gắng nhỏ nước linh tuyền vào trong, mãi đến khi linh tuyền của nàng chạm đáy, thực tế nhỏ ra cũng chỉ là một lớp mỏng ở đáy bát, có thể chỉ là một thìa, đều lấy ra hết.
Nàng nhỏ xong, cả người cũng mệt nhoài, mềm nhũn dựa vào lưng a tỷ.
Cũng không quan tâm còn đang ngâm trong nước tiểu, cảm giác ngâm thêm một lúc nữa, nước tiểu cũng bốc hơi hết thôi.
Giang Du giống như đang cho muội muội ăn lương thực tinh, múc từng thìa từng thìa đút vào miệng ca ca, nhả ra, lại dùng thìa vét rồi lại đút vào.
Giang Trường Thiên một tay đỡ nhi tử, tay kia ấn chặt huyệt đạo ở phía bên phải cổ nhi tử, để thuốc có thể đi xuống.
Không biết có tác dụng hay không.
Ít nhất đã đút hết toàn bộ thuốc.
Cằm và cổ Giang Phong cũng lộ ra vết đỏ.
Giang Trường Thiên tiếp tục lau tay lau người cho nhi tử.
Cả nhà thay phiên nhau, đút thuốc rồi, có thể làm chính là hạ nhiệt, còn lại mặc cho số phận.
Đôi mắt Giang Trường Thiên đỏ hoe, mái tóc dài rủ xuống bên vai, bờ vai gầy gò, không biết tại sao, Giang Miên Miên nhìn thấy a cha như vậy cảm thấy a cha quá đáng thương.
Tính cách của người trong nhà dường như đều khá thích náo nhiệt, ngoại trừ a cha.
A cha đi đường nhẹ nhàng, nói chuyện nhẹ nhàng, thậm chí có cười cũng là cười nhẹ, lúc cha ôm nàng, cũng là nhẹ nhàng, thận trọng.
A cha rất ít khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài, ngoại trừ tối nay, hắn bổ nào vào n.g.ự.c a nương mà khóc.
Hắn tuy là a cha, dường như cũng chưa trưởng thành, cũng không dũng cảm.
Bên ngoài, tiếng côn trùng kêu càng lúc càng nhỏ dần.
Trong nhà, ngọn nến càng lúc càng tối.
Sắp cháy hết rồi.
Chiều dài thời gian có tính đàn hồi.
Nó có thể dài vô hạn.
Cũng có thể thoáng qua chớp mắt.
Nếu như bình thường để ngươi thức đêm, làm việc thâu đêm, có khi sẽ cảm thấy thời gian dài vô hạn.
Toàn bộ tế bào cơ thể đều đang đình công.
Nhưng khi ngươi tập trung hết tinh thần khát cầu kỳ tích, quá trình dài lâu này, ngươi hoàn toàn không để tâm đến.
Ngươi bận, bận rộn không ngừng nghỉ.
Hy vọng sự bận rộn của bản thân có thể có chút tác dụng, có thể thay đổi một chút gì đó.
Càng về sau, càng cảm thấy bất lực.
Đã đổi mấy chục chậu nước rồi.
Chân trời thậm chí còn đang sáng dần lên.
Ngọn nến đã tắt.
Giờ khắc này, căn phòng rơi vào bóng tối.
Giang Du ôm muội muội dựa vào chiếc ghế nhỏ, nàng ấy vừa mệt vừa sợ, sợ hãi ngủ thiếp đi một lúc, cánh tay đang ôm muội muội siết chặt lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong quá trình này Giang Miên Miên cũng ngủ mấy lần.
Thể lực của hài nhi không thể chèo chống tiếp được nữa, mà nàng một hơi dùng hết nước linh tuyền, cũng tiêu hao thể lực, chỉ khi hơi he hé mắt ra, biết a cha a nương còn đang lau người cho ca ca.
Giờ khắc này.
Ngọn nến cháy hết.
Trong bóng tối.
Giang Trường Thiên vô cùng tuyệt vọng, vô cùng hối hận.
Trước mắt mọi thứ đều là màu đen.
Trong bóng tối, hắn không tìm thấy được một chút ánh sáng.
Hắn cảm thấy lạnh, rất lạnh.
Hắn sờ sờ cơ thể nhi tử, cũng không còn nóng nữa, dường như đã lạnh.
Hắn đè nén tiếng khóc rên đau đớn thật sự không nhịn được mà bật ra, giống như tiếng dã thú than khóc.
Từ khi còn nhỏ hắn đã cảm thấy thân nương ghét bỏ hắn, mẫu thân đối xử với ai cũng là vẻ mặt hiền hoà, duy chỉ có hắn, giấu cũng giấu không nổi sự chán ghét.
Khi phụ thân còn sống thì còn ổn, phụ thân vừa chết, ánh mắt mẫu thân nhìn hắn còn lạnh hơn nhìn tên ăn xin bên đường.
Lúc đó hắn nghĩ, sau này hắn tuyệt đối không sinh hài tử, nếu đã chán ghét hài tử mình sinh như vậy, hà cớ gì chứ.
Nhưng sau đó, hắn bị đuổi khỏi gia môn, hắn thành hôn, hắn có hài tử.
Hắn sống trong nghèo đói khốn khổ cùng cực, nhưng trái tim hắn lại bình yên.
Hắn sẵn sàng vì cái nhà này làm tất cả mọi chuyện.
Giết người, phóng hỏa.
Nhưng mà, Phong nhi của hắn c.h.ế.t rồi.
Hôm qua nó vẫn đang còn đấu khẩu với hắn, nó cà lơ phất phơ như vậy, nó chọn giày thêu cho muội muội, nó hiểu chuyện như vậy, cả người đều là vết thương, nó một câu cũng không nói, nó, nó muốn đau c.h.ế.t hắn.
Hắn cảm thấy rất đau.
Rất đau.
Giang Trường Thiên nắm c.h.ặ.t t.a.y nhi tử.
Nước mắt không kiểm soát được mà chảy ra.
Cả người hắn phát run.
Thân thể hắn lung lay, hai mắt đen kịt, sau đó ngã nhào vào một vòng tay.
Thê tử ôm hắn.
Để hắn không đến nỗi gục ngã.
Nữ nhân tướng mạo bình thường này, bất cứ lúc nào đều ở đây.
Giang Trường Thiên nhớ mãi không quên, hắn suýt chút nữa đuối nước mà chết, là nàng ấy nhảy xuống sông, kéo hắn ra ngoài, vác hắn lên bờ đưa về nhà.
Vóc người nàng ấy cao to cường tráng, ngũ quan tầm thường.
Nhưng bờ vai dày rộng vững chãi.
Nàng ấy biết nấu ăn.
Nấu không ngon, nhưng có thể ăn no.
Giang Trường Thiên không nghĩ tới mình sẽ lấy nàng ấy.
Nhưng giờ khắc này, hắn ôm lấy thê tử.
Hắn cảm nhận được nàng ấy cũng đang run rẩy, nói chuyện giọng nói cũng run rẩy, nhưng thê tử vẫn đưa tay vuốt ve lưng hắn, vẫn bình tĩnh nói: "Không sao, không sao, chúng ta có tiền, có thể mua một cỗ quan tài tốt, Phong nhi thích màu sắc tươi sáng, có thể mua màu sắc tươi sáng, kiếp sau, kiếp sau, để nó đầu thai vào nhà tốt hơn, trở thành thiếu gia của nhà có tiền, sẽ sống tốt hơn bây giờ, sẽ sống rất tốt, tướng công, không sao, không sao."
"Không...." Giang Trường Thiên ai thán.
Tại vì sao?
Tại vì sao trời xanh lại bất công như vậy?
Phong nhi đã làm gì sai? Nó không hại ai, kỹ nữ trong kỹ viện thích nó, nó cười với mọi người, nó cười với mọi người...
Nếu như thiện ác có báo, báo ứng lên người hắn là được rồi.
Có thể để hắn chết, có thể ngũ mã phanh thây, thi cốt không tồn, vạn tiễn xuyên tim hắn, đừng tổn thương hài tử của hắn, đừng....
Giang Trường Thiên khóc gào run rẩy.
Hắn cực hận, cực hận, hận.
Phong nhi của hắn c.h.ế.t rồi, hắn muốn kẻ đó đền mạng, hắn muốn g.i.ế.c người, hắn muốn bọn họ nếm trải nỗi khổ gấp trăm, ngàn lần, vạn lần.
Bọn họ dựa vào cái gì mà cả người sạch sẽ hoa lệ,
Dựa vào cái gì mà phán xét sống c.h.ế.t bằng chuỗi hạt Phật,
Dựa vào cái gì mà ngồi cao trên phủ đài,
Phải ngã xuống, phải chết, phải giống như hắn, lăn lộn, vùng vẫy trong cát bụi, phải xấu xa như hắn.
Cái khổ hắn nếm, hắn muốn bọn họ nếm càng nhiều hơn, hắn muốn bọn họ hối hận, hối hận ngày ngày đêm đêm.
Giang Trường Thiên cắn chặt răng, cắn đến chảy máu, vị tanh ngọt tràn ngập khoang miệng.
Cuối cùng không thể kìm nén được nữa, hắn phun ra một búng máu.