Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 19



Giang Miên Miên nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn của huynh trưởng, nhưng thỉnh thoảng lại nhảy nhót một chút, tâm trạng có hơi vui vẻ.

Tiếng bước chân của a cha gần như vô thanh, rất đều và nhẹ, nếu không phải thích giác của nàng nhạy bén, hoàn toàn không nghe ra được.

"Nha nha nha" (mở cửa mở cửa) Giang Miên Miên cũng có hơi hưng phấn hét lên.

Một ngày không gặp, vẫn là nhớ nhung không thôi.

Quả nhiên, Giang Du mở cửa, người tới chính là huynh trưởng và a cha.

Mà hai người đều cõng không ít đồ.

TBC

Có lẽ là vì nhiều đồ, cho nên đợi trời tối mới về nhà, lo lắng bị người nhìn thấy.

Nghèo đến sợ, có một ít tiền cũng lo lắng lộ ra ngoài.

Giang Du tò mò mua cái gì.

Nhìn túi đồ ngay ngắn ngăn nắp, nàng ấy vô cùng vui mừng.

Còn vui mừng hơn nhiều khi nhìn thấy a nương cầm thịt lợn ra.

Dù sao những thứ này là mua bằng tiền, thứ mua bằng tiền đều là thứ quý.

Giang Du cầm một cái túi lên, lắc lắc, tò mò là thứ gì, còn đưa lên mũi ngửi ngửi.

Giang Miên Miên không cần ngửi cũng biết, là thuốc bắc.

Mùi vô cùng đậm.

Giang Du cũng ngửi ra được, ngoan ngoãn đặt xuống.

Sau đó vẻ mặt nàng ấy phấn khích: “A cha thế mà lại mua lương thực tinh, quá tốt rồi, hôm nay muội muội không có gì để ăn, khóc hồi lâu.”

Giang Miên Miên: .... Muội khóc là bởi vì tỷ ép muội ăn, không phải vì muội muốn ăn -_-||.

Tiếp đó Giang Miên Miên liền nghe thấy a tỷ hét lên.

“A! A!! A!”

Giang Miên Miên giật mình, xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ trong giỏ của a cha cũng có thịt được xếp gọn ghẽ sao? Còn không có lông?

Kết quả là liền nhìn thấy a tỷ cầm một đôi giày thêu.

Mặt trên không có bươm bướm, không có hạt ngọc nhỏ, nhưng rất mới, mặt thêu rất tinh xảo, hơn nữa là màu đỏ.

"Cha, cha, cái này mua cho con sao?" Giang Du cầm giày chạy vào nhà hỏi.

Huynh trưởng và a cha trở về liền tắm gội trước.

Giang Miên Miên phát hiện, về điểm này người nhà mình có vẻ đều rất tốt, khá chú ý.

Huynh trưởng tắm gội xong liền tới ôm nàng tựa vào ghế tre.

Liền nghe a cha ở trong nhà nói: “Giày thêu, ta không biết, không phải ta mua, con hỏi A Phong.”

Sau đó a tỷ lại như cơn gió chạy ra ngoài.

“Ca ca, ca ca, đây là mua cho muội sao? Mới tinh luôn sao?”

Giang Phong ôm muội muội, kiêu ngạo gật đầu.

“Chỉ là một đôi giày thêu mà thôi.”

Giang Du hưng phấn không thôi.

Ngồi trên ghế gập nhỏ, cởi giày của mình ra, lại không ướm thử mà là vội vàng cầm giày thêu vào phòng.

Giang Miên Miên vẻ mặt bối rối, mới nhớ ra đây là thời cổ đại, nam nữ cách biệt rất lớn, hình như là không thể lộ chân trước mặt nam nhân, huynh trưởng cũng không được.

Kết quả qua một lúc sau a tỷ lại cầm giày chạy ra ngoài.

Ở trước mặt nàng, ngồi xuống, cởi giày, nghiêm túc mang một đôi tất?

Không căng không chùng, rộng rãi.

Quả nhiên là Giang Miên Miên suy nghĩ quá nhiều, đều ăn không đủ no, còn phải xuống ruộng làm việc, không chú ý mấy thứ cầu kỳ đó.

Hẳn là a tỷ lo lắng làm bẩn đôi giày thêu mới.

Chỉ thấy a tỷ cẩn thận xỏ đôi giày thêu vào chân, vui vẻ đi qua đi lại.

Nụ cười trên mặt chưa từng tắt.

Nàng ấy xỏ đôi giày thêu mới bước đi rất ổn định, từng bước từng bước một, không đong đong đưa đưa, thậm chí còn nhẹ nhàng nhảy chân sáo, cũng không dám nhảy quá cao, sợ quá nặng, mòn giày, nhưng vẫn không dằn được lòng mà nhảy lên.

"Hóa ra đi giày thêu mới sẽ không đau chân." Giang Du đi tới đi lui.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Còn đi tới trước mặt huynh trưởng, hỏi: “Có đẹp không?”

Giang Miên Miên nằm trong lòng huynh trưởng gật gật đầu: "Nha nha nha." (Đẹp.)

Giang Phong hừ một tiếng, không trả lời, nhưng cũng cười vui vẻ.

Giang Du vòng trái rồi lại vòng phải, hưng phấn nói: “Ngày mai muội sẽ xỏ đôi giày thêu mới này cho A Thuý xem.”

Gió đêm thổi theo chút hương thịt.

Bay bổng trôi dạt, bay đi rất xa mới tan đi.

Những nhà ở ngọn núi khác, dường như đều ngửi thấy.

Có như không có.

Có hài tử nhà ai cứ muốn ăn thịt, khóc lóc kêu gào, mãi đến khi bị cha nương đánh một trận mới dừng lại.

Tiếng khóc rất lớn, truyền đến tận nhà Giang Miên Miên.

Một chút cũng không ảnh hưởng đến sự vui vẻ của bọn họ.

Trong bếp hầm một nồi thịt lợn rừng, ùng ục ùng ục.

Mà ở một góc viện, một cái bếp được dựng tạm thời, bên trên để một chiếc nồi đất chịu bao gió lửa, bên trong đang hầm thuốc bắc cho Giang Phong.

Nhưng mà mùi thuốc bắc cũng không áp được mùi thịt.

Ngược lại khiến người ta cảm thấy món thịt lợn rừng này càng thơm hơn.

Ví dụ như thịt lợn hầm thuốc bắc.

Giang Du ôm muội muội Giang Miên Miên chốc chốc lại dạo quanh trong nhà bếp, chốc chốc lại dạo quanh chỗ hầm thuốc bắc trong viện.

Điều thần kỳ chính là a tỷ chảy nước miếng với nồi thịt thì thôi đi, đến cả nồi thuốc cũng chảy nước miếng, giống như đều muốn nếm thử.…

Cha nương vào phòng thầm nói bí mật gì đó.

Thỉnh thoảng Giang Miên Miên còn có thể nghe được một câu: “Tướng công chàng tin ta, ta thật sự không nói nhảm, con lợn rừng kia có thể bị tật ở mắt, ta móc ra nhìn thấy, một con mắt lòng trắng nhiều hơn...”

Giang Miên Miên:.…

Đại ca Giang Phong dường như quá mệt mỏi, nằm trên ghế tre thế mà lại ngủ thiếp đi, đầu quấn tã lót của nàng, hai mắt nhắm chặt, tay thỉnh thoảng còn co rút.

Tã lót trông có hơi bẩn, bởi vì vết thương rỉ máu.

Giang Miên Miên có chút lo lắng, này không phải là nhiễm trùng chứ.

Thuốc đã nấu xong.

Giang Du lưng cõng muội muội Giang Miên Miên đổ thuốc.

Đổ gần hết thuốc ra trước, cuối cùng đổ cặn thuốc vào một miếng vải, sau đó gói cặn thuốc thành một cuộn tròn như gói bánh bao, dùng lực vắt, nước thuốc chảy ra, mãi đến khi không vắt được gì nữa mới thôi.

Trong quá trình này, Giang Miên Miên lặng lẽ nhỏ nước linh tuyền vào trong bát nước thuốc.

Nhỏ xong nhìn làn khói nóng bốc lên, lại lo lắng có mất tác dụng hay không, vitamin cũng không thể ngâm trong nước nóng, sợ mất tác dụng.

Ngay khi nàng vừa muốn nhỏ thêm một chút nữa, bị một tiếng gầm của đại ca dọa cho trượt tay, tiểu rồi.…

“Giang Tiểu Du, đó là thuốc của ta, muội muốn uống trộm sao?”

Giang Du cũng giật mình, sau đó cảm thấy sau lưng có chút ẩm ướt!

Nàng ấy chỉ muốn thuận miệng nếm thử một chút mà thôi, thấy đại ca tỉnh lại, có hơi chột dạ.

"Ôi trời, Miên Miên tiểu rồi, a nương, a nương, Miên Miên lại tiểu rồi!” Giang Du hét lớn vào trong phòng.

Giang Miên Miên:.…

Thay tã lót xong, m.ô.n.g của Tiểu Miên Miên lần nữa trở nên khô ráo, ngồi trong n.g.ự.c của a cha.

Cả nhà, người ôm thoải mái nhất chính là a nương, a nương có mùi sữa thơm thơm.

Thứ hai là a cha, trên người a cha luôn có hương thuốc bắc thoang thoảng, cũng rất dễ ngửi.

Bữa tối, cả nhà quây quần.

Rất nghiêm túc.

A nương múc cho mỗi người một bát canh thịt lớn, canh thịt hàng thật giá thật, thịt hàng thật giá thật.

Lại múc thêm chút rau trong nồi thịt hầm, rau ít thịt nhiều.

Thịt gấu lần trước, cả nhà thật ra chỉ ăn một chút, dư lại vẫn là a cha mang đi bán.

Giang Miên Miên buổi tối nghe góc giường, mới biết cha đã nhận chức vụ mới, cầm tiền mua một tấm vải tốt, đưa cho người lãnh đạo trực tiếp của hắn.

A cha rất biết cách giao du giữa người với người.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com