Giang Du có chút không kiên nhẫn: “Biết rồi, a nương của ta chắc chắn sẽ không để cho ta đi, trước kia ngươi gọi ta là nhị tỷ tỷ, hiện tại gọi ta là Du tỷ tỷ. Ngươi là người thông minh, đừng làm bộ có lòng tốt, mèo khóc chuột, mau trở về đi, nếu ngươi dập đầu va đụng vào đâu, nhà chúng ta thật sự không đền nổi.”
Giang Uyển bị chặn họng nhưng không có nổi giận, chỉ nói: “Muội không thể ở lâu, nếu a nương muội biết muội tới tìm tỷ thì sẽ tức giận, tóm lại muội là vì tốt cho tỷ. Vậy muội đi trước.”
“Ai mà cần ngươi đến chứ, đi mau đi mau.”
Giang Du phất tay đuổi người.
Nhìn Giang Uyển đi ra, "ba" một tiếng liền đóng cửa lại, có chút hung dữ.
Sau khi đóng cửa, Giang Du lại có chút không yên lòng, nàng nhìn ra phía ngoài qua khe cửa.
Giang Miên Miên cũng ló đầu ra nhìn theo khe cửa.
Thấy Giang Uyển đi mới không xa đã có người đón, Giang Du xùy một tiếng rõ to: “Quả nhiên là đại tiểu thư đi ra ngoài.”
Giang Du thả muội muội ra, tức khắc đi lục lọi cái túi vải kia. Nàng ấy cẩn thận tìm kiếm một lần, sau đó phát hiện không có giấu tiền.
Thật ra hiện tại thứ trong nhà cần nhất là tiền, dùng để mua lương thực.
Nàng ấy còn tưởng rằng lòng tốt đểu của Giang Uyển kia sẽ để thêm tiền cho nàng ấy cơ đấy.
Giang Du ngồi yên một hồi trước y phục và giày hoa lệ. Nàng ấy không dám đụng vào bộ y phục kia, vải vóc nó mềm mịn, nàng ấy lo lắng sẽ bị bàn tay thô của mình làm hỏng.
Nàng ấy cầm đôi giày kia lên.
Thật xinh đẹp.
Nhất là dưới ánh mặt trời.
Dù sao nàng ấy cũng là tiểu cô nương, thích chưng diện, yêu cái đẹp cũng là thiên tính.
Nàng ấy cầm giày, bên trong miệng vẫn còn lầm bầm: “Y phục rách rưới, giày cũ kỹ ngươi không thèm nữa nên bố thí cho ta, còn muốn ta cảm động đến rơi nước mắt, nếu cha ta có thể tham gia khoa khảo, ta cũng có thể có những thứ này. Ta toàn nghe tú tài tiên sinh trong thôn nói, cha ta vô cùng có thiên phú học hành. Đồ lòng tốt đểu cáng, lòng tốt gian dối!”
Nhưng đồng thời cũng không nhịn được mà mở đôi giày kia ra.
Nàng ấy cởi bỏ giày cỏ trên chân mình, muốn ướm thử một lần.
Còn chưa mang vào, nhưng nàng ấy đã cảm thấy mình mang vào nhất định cực đẹp.
Giang Miên Miên nhìn a tỷ đỏ mặt cưỡng ép nhét đôi chân to của nàng ấy vào bên trong đôi giày thêu nho nhỏ, khiến giày phồng lên. A tỷ thận trọng đứng lên, đi đứng lắc lư. Hồ điệp bên trên đôi giày nhỏ cũng đung đưa, giống như là đang giương cánh bắt đầu bay lên.
Mặc dù mang rất đau, nhưng Giang Du vẫn có chút hào hứng. Nàng ấy đi đến trước mặt Giang Miên Miên hỏi: “Có đẹp không?”
Giang Miên Miên: "Ê a nha, ê a nha, ê a nha, ê a nha." (Đừng mang, tỷ tỷ, về sau muội mua giày lớn cho tỷ mang, cái này không vừa chân. )
“Ha ha ha, muội cũng muốn mang hả? Muội nhỏ như vậy, ngay cả đi đường cũng chưa đi được. Chờ, chờ muội lớn lên, tỷ tỷ kiếm tiền mua cho muội đôi giày tốt.”
Giang Du không nỡ cởi giày thêu. Nàng ấy lại mang tiếp, thận trọng xoay tầm vài vòng trong viện.
Đi tới mức cái trán đã lấm tấm mồ hôi, lo lắng gan bàn chân đổ mồ hôi sẽ làm bẩn giày, nàng ấy bèn ngồi xuống, thận trọng cởi giày.
Kết quả, chỉ mới một lát đó, gót chân của nàng ấy đã bị mài ra máu, dòng m.á.u nhiễm vào giày thêu, khiến cho màu sắc càng thêm chói mắt.
Hôm qua vừa mới mưa.
Hôm nay không nóng bức như trước đó nữa.
Có ánh nắng và cũng có gió.
Giang Uyển đã đi rồi.
Nhưng trong viện vẫn lưu lại một mùi thơm nhàn nhạt.
Không chỉ huân hương trên người Giang Uyển, bộ y phục cũ nàng ta để lại cũng có huân hương.
Giang Miên Miên không thích mùi hương này cho lắm.
TBC
Giang Du ngồi ở trên mặt cọc gỗ trong sân, cẩn thận cúi đầu xé lớp da gót chân vừa mới bị mài rách ra.
Đau tới mức nàng ấy hít vào xuýt xoa, nước mắt rơi lã chã.
Giang Miên Miên nhìn cũng thấy đau.
Bất giác nắm tay nhỏ đã cuộn chặt.
Kết quả sau khi a tỷ xé toang da chân, thế mà cũng không xử lý, chỉ dùng nước lạnh trong viện xối vào, thấy không chảy m.á.u nữa thì lại bắt đầu làm việc thêu thùa.
Giang Miên Miên nằm nhoài trên chậu gỗ nhỏ, nhìn a tỷ lại làm việc rất vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tính cách a tỷ rất tốt, ngoại trừ nói chuyện không dễ nghe ra thì phần lớn thời gian đều rất vui vẻ, cũng không mang thù gì là bao.
Trong cái đầu nhỏ của Giang Miên Miên chỉ suy nghĩ một lát đã mệt rồi, muốn uống sữa.
Kết quả chuyển nhẹ đầu liền thấy con kiến nhỏ kia lại bò lên.
Nó kiên nhẫn, thận trọng bò lên mép chậu gỗ.
Bởi vì khoảng cách rất gần, nàng có thể nhìn thấy con kiến nhỏ này rất khỏe đẹp và cân đối. Tỉ lệ cơ thể nhìn rất đẹp, eo nhỏ, sáu chân rất nhỏ nhưng cảm giác rất có sức. Chiều cao cơ thể bằng chín cái đầu của nó cộng lại, cơ thể mảnh và rất dài, đen nhánh tỏa sáng, giống như là có bộ áo giáp, cái đuôi hơi giống hình trái xoan, trên mặt còn có hai vệt hoa văn, trông có chút cảm giác thần bí. Trên đầu ngoại trừ hai cái râu thì còn có hai cái càng, cái càng trông rất sắc bén, nếu bị nó kẹp một cái nhất định sẽ rất đau.
Tuy không tìm được con mắt ở đâu nhưng hình như con kiến đen nhỏ này đang nhìn mình.
Nghĩ như vậy, Giang Miên Miên lại duỗi tay ra, chậm rãi tới gần con kiến nhỏ, nhắm mắt lại, đẩy nó xuống dưới…
Sau đó nàng ré lên kêu khóc: “Oa oa oa oa oa oa!”
Mọi người có ai hiểu, nàng ngay cả con kiến cũng sợ hãi, càng nhìn kỹ càng sợ hãi.
Giang Du nghe muội muội khóc thì ngồi dậy xem xét.
Lặp lại một quá trình, trước sờ cái m.ô.n.g của nàng, hay lắm, ướt rồi... Thay tã cho nàng.
Giang Miên Miên cũng thừa cơ cọ đầu ngón tay đã đẩy con kiến lên trên người a tỷ mấy lần.
Đổi tã mới xong, a tỷ không may vá nữa.
Bắt đầu giặt y phục.
Người trong nhà mặc y phục tương đối tiết kiệm, cũng sẽ không giặt liên tục, chủ yếu giặt là tã của Giang Miên Miên.
Giang Du làm việc rất tháo vát, tã nàng ấy giặt không có ám lại mùi khai nước tiểu dù là thoang thoảng. Nhưng miệng nàng ấy lại không chịu yên.
Mặc dù a nương luôn luôn căn dặn nàng ấy, đi ra ngoài thì ít mở miệng, sẽ không gây tai hoạ. Nhưng bây giờ là trong nhà, trước mặt lại chỉ có muội muội, còn có Giang Uyển mới vừa tới rồi lại đi.
Giang Du có rất nhiều lời muốn nói.
Mặc dù có khả năng muội muội nghe không hiểu, nàng ấy cũng không nhịn được mà lải nhải.
“A nương trở về nếu nhìn thấy ta nhận đồ của Giang Uyển, khẳng định sẽ không vui.”
“Đồ của kỹ nữ, huynh trưởng cũng có thể nhận, đồ bên Giang Uyển vì sao không thể nhận.”
"Ê a nha nha." (nói cũng đúng.)
“Thế nhưng huynh trưởng giúp các nàng làm việc, thứ được nhận là thù lao, ta không hỗ trợ gì cho Giang Uyển, nàng ta tự dâng tặng cho, vậy có lẽ chính là giống lời mà cha nói, gì mà vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Mặc kệ, dù sao là nàng ta đưa tới, ngu sao không nhận.”
Giang Miên Miên gật đầu: "A a." (cũng đúng)
Cả đoạn văn lải nhải này của a tỷ, một câu tin tức hữu dụng cũng không tiếp thu được.
Giang Miên Miên nghe có chút sốt ruột.
Kết quả nàng vừa nghiêng đầu thì…. ha, con con kiến nhỏ kia lại bò lên rồi, bò tới mép chậu gỗ ban nãy, hơn nữa còn tốn sức đẩy một tấm lá cây theo?
Không nhìn kỹ còn tưởng rằng là bên trên chậu gỗ rơi vướng một chiếc lá cây nữa đấy.
Giang Miên Miên nhìn con kiến nhỏ kia kéo lá cây, một bước hai bước ba bước bò lên phía trước, bò tới vị trí vừa mới bị mình đẩy xuống.
Xít!
Liệu nó có cho là ta đang chơi cùng nó hay không.
Nàng thật sự không muốn chơi.
Hay là nó muốn đẩy lá cây để cảm tạ ta?
Nghe nói kiến ăn lá cây.
Giang Miên Miên không biết làm sao giao tiếp với con kiến nhỏ này, nếu như trên đầu mình cũng có râu thì tốt, nói không chừng chỉ quơ quơ tí đã biết nó muốn gì rồi.
Nhìn con kiến nhỏ tốn sức kéo lá cây cũng rất thú vị.
Nàng vươn tay, muốn nắm lá cây kia.
Kết quả là thấy con kiến nhỏ kia cho là nàng lại muốn đẩy nó, ngón tay của nàng còn chưa tới gần, con kiến nhỏ đã nắm thật chặt lá cây, nhảy xuống trước.
Con kiến nhỏ nắm theo lá cây, giống như là nắm giữ chiếc dù nhảy, chầm chậm bay xuống… bay xuống…