“A Kỳ, ngươi nói xem, chuyện này há chẳng kỳ lạ sao?”
“Tối hôm đó, toàn thành giới nghiêm, kinh đô bị lật tung cả lên, vậy mà… thích khách vẫn thoát được!”
Tiêu Kỳ im lặng, không đáp lấy nửa lời.
Thấy thế, Đoạn Trường Phong lại bắt đầu rên rỉ:
“Ôi da, đau quá! A Kỳ, đến giúp ta bôi thuốc đi…”
Tiêu Kỳ khẽ nâng mí mắt, cuối cùng cũng cất lời, giọng nhàn nhạt:
“Ngươi… gãy tay rồi à?”
Đoạn Trường Phong nheo mắt dò xét sắc mặt Điện hạ, chậm rãi nói:
“A Kỳ, con hổ trắng mà ngươi nuôi, chẳng phải đang khiến ngươi tức giận sao?”
“Nó tên gì nhỉ? Bánh Hoa Quế phải không?”
Tiêu Kỳ cười khẩy một tiếng, lạnh đến mức khiến lòng người rét run.
Ta nấp sau bức bình phong, nghe thấy mà tay chân bỗng cứng đờ.
Đêm ấy, Tiêu Kỳ lặng lẽ giấu ta trong xe ngựa, vượt trạm gác trở về cung. Dưới ánh đèn u ám, ngài thấy ta toàn thân đẫm máu, sắc mặt tái nhợt — ta chưa từng thấy ngài giận đến vậy, dù là ở kiếp này hay kiếp trước.
Ngài hỏi:
“Vì sao lại làm vậy?”
Ta đáp:
“Bởi vì ta và hắn… có thù.”
Thù gì?
Thù sâu như biển.
Tiêu Kỳ không moi được gì thêm, chỉ đành giam ta trong tẩm cung, để ta dưỡng thương.
Đoạn Trường Phong thì vẫn loạn tìm khắp nơi, cuồng nộ vô ích.
Ta cũng chẳng rõ rốt cuộc Tiêu Kỳ đang nghĩ gì. Ngay khi Đoạn Trường Phong vừa rời khỏi, ta từ sau bức bình phong bước ra.
“Điện hạ.”
Ta khẽ ho một tiếng, giọng điệu mang theo đôi phần lúng túng.
“Trích Tinh Các còn có nhiều sự vụ, thần nữ xin được cáo lui.”
Chưa kịp đợi Tiêu Kỳ mở lời, ta đã xoay người toan rời đi.
“Vân Linh, ngươi dám?!”
Lại là câu ấy.
Ta âm thầm than khổ.
Điện hạ à, thiên hạ này… chẳng có chuyện gì ta không dám cả.
Tuy nghĩ thế, nhưng chân vẫn bất giác khựng lại. Tay áo đỏ thẫm của ngài rũ xuống trước mặt ta, tựa như một lời cảnh cáo.
“Điện hạ.”
Ta ngẩng đầu, từng lời rõ ràng rành mạch:
“Ngài không cản được ta đâu.”
Ta nhất định phải g.i.ế.c Đoạn Trường Phong.
Tiêu Kỳ tức giận, tiếng nói gằn từng chữ:
“Đoạn gia là thế gia vọng tộc, đời đời phong hầu, Trường Phong lại là độc đinh của lão hầu gia.”
“Giữa ban ngày ban mặt, trước mắt bao người, ngươi lại dám ra tay ám sát hắn! Ngươi… không cần mạng nữa sao?”
“Nếu bị bắt, phải c.h.é.m bao nhiêu cái đầu mới đủ hả?!”
Thì ra… ngài sợ ta bị bắt.
Ta nghiêm giọng đáp:
“Điện hạ yên tâm. Nếu thật sự bị vây bắt, thần nữ sẽ hủy dung tại chỗ, tuyệt đối không để liên lụy đến Đông Cung.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Nếu đêm ấy… ta đến trễ một khắc…”
“Liệu còn có thể… gặp lại ngươi nữa không?”
Toàn thành giới nghiêm, binh mã vây khắp, bẫy đã giăng sẵn. Nếu chẳng phải Tiêu Kỳ đến đúng lúc, ta sớm đã bị bắt, bị giết, bị phanh thây chẳng còn mảnh xương.
Điện hạ của ta — ngài chưa từng sợ hãi điều gì, nay lại vì ta mà bất an.
Thì ra… ngài chẳng hề giận ta vì đã muốn g.i.ế.c bằng hữu cũ của mình.
Ta cúi đầu, không dám nhìn vào mắt ngài:
“Vân Linh xin hứa với Điện hạ… từ nay sẽ không liều lĩnh nữa.”