Hoàng hậu đã chuẩn bị nghi thức bốc vật đoán mệnh, còn mời ta đến dự.
Rồi ta thấy—
Tiểu Điện hạ không đoái hoài đến châu báu hay sách kinh, lại vươn tay nắm lấy... ống tay áo ta.
Bé con bật cười khanh khách.
Hoàng hậu có phần lúng túng:
"Thần nữ, Điện hạ không có ý mạo phạm..."
Ta cúi đầu, bắt gặp ánh mắt bé, đôi con ngươi cong cong như vầng trăng non. Tựa một lời tiên tri đã được ứng nghiệm.
"... Không sao cả."
Chỉ là một chuyện nhỏ, không đáng kể.
Nắng dần lên cao, đầu óc ta thoáng trở nên mơ hồ. Trời đất đổi sắc, ánh sáng rực rỡ phủ khắp, mây lành cuồn cuộn kéo đến, tựa dị tượng từ thiên giới.
Chúng thần kinh ngạc, đồng loạt cúi mình chúc mừng Hoàng thượng và Hoàng hậu, rằng Tiểu Điện hạ ắt là bậc phi phàm.
Giữa ánh sáng ấy, Diệu Pháp hạ tay cầm miếng thịt, nước tương còn dính quanh miệng:
"Vân Linh, sắc mặt ngươi... không ổn chút nào."
Giọng hắn kéo ta trở về thực tại.
Ta nhận ra mồ hôi lạnh đang túa ra khắp trán.
"Ta..."
Chợt, một thanh âm lạnh lùng vang lên sát bên tai, tựa gió thoảng:
"Nhân quả đã khép kín. Ngươi nên quay về rồi."
Phía trên, Tiểu Điện hạ bỗng òa khóc.
Diệu Pháp kinh hãi:
"Vân Linh! Tay ngươi—?!"
Bàn tay dưới tay áo ta đã bắt đầu trở nên trong suốt. Hắn đưa tay nắm lấy, nhưng chỉ xuyên qua một bóng hình mờ nhạt.
Ta đang biến mất—từng chút một.
"Ngươi đi đâu vậy? Dẫn ta theo với được không?"
Ta cười khổ:
"E là... phải đến tương lai rồi."
"Thế trong tương lai, ta còn có thể gặp ngươi nữa không?"
"Ngươi từng hứa sẽ dẫn ta đi trộm rượu mà!"
Ta bật thốt:
"Trong cung!"
Gió lớn cuốn lấy âm thanh của ta, xé thành từng mảnh:
"Ta sẽ trở lại! Ta nhất định sẽ trở lại!"
"Nhưng lần sau gặp lại, có khi ta không còn nhận ra ngươi nữa!"
"Nhất định phải... nói tên cho ta biết!"
Diệu Pháp gào lớn:
"Được!"
"Tiểu tăng sẽ chuẩn bị rượu, chờ ngươi đến uống!"
"Nhưng... phải chờ đến bao giờ?"
Ta trống rỗng.
Bao lâu ư?
Năm đầu tiên ta quay về, là Chiêu Ninh năm mười hai, lần đầu gặp Tiểu Điện hạ, cũng là lần đầu gặp Diệu Pháp. Còn chưa kịp nói gì, thì đã nghe tin hắn viên tịch.
Lúc ấy, ta mới hiểu—lời hứa sẽ gặp lại cũng chính là lần cuối cùng trong kiếp này.
Trước mắt, tất cả tan biến.
Giữa màn hư vô trắng xóa, tiếng nói kia lại vang lên:
"Ngươi cứu hắn một lần, nhưng lại giam cầm hắn cả đời."
"Thời gian đã định. Mệnh cũng đã an bài."
Ta run rẩy hỏi:
"Vì sao... Diệu Pháp lại mù?"
"Vì ngươi từng hứa sẽ trở lại. Hắn sợ... ngươi không nhận ra hắn."
"Hắn dùng đôi mắt của mình... đổi lấy dung mạo mãi không già đi trước Phật."
Lúc đó, mọi ký ức ùa về như sóng vỗ.
Ta nhớ đến ngày tìm thấy hàng chục hũ rượu trong Trích Tinh Các. Khi ấy ta nghĩ, vị tiểu tăng nghiêm túc kia thật lạ, sao lại lén giấu rượu?
Thì ra... tất cả đều vì ta.
Vì một lời hứa của ta, mà hắn sống trọn kiếp người trong cô độc.
Năm Chiêu Ninh thứ mười hai, trong căn phòng tĩnh mịch ấy, ta ngỡ là lần đầu gặp gỡ. Nhưng với hắn, đó là một cuộc tái ngộ sau bao năm xa cách.
Giọng hắn khi ấy khàn khàn như lão nhân, nhưng ánh mắt vẫn mang theo ý cười:
"Tiểu tăng Diệu Pháp."
"Thần nữ, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?"
"Ngươi muốn uống rượu không?"
Y như năm Chiêu Ninh thứ ba.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi ấy, tiểu tăng cưỡi lừa, lắc lư lảo đảo, ríu rít hỏi:
"Vân Linh! Khi nào ngươi dẫn ta đi trộm rượu đây?"
Mà người trước mắt... nay đã chẳng còn quen biết.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
57
Năm Chiêu Ninh thứ ba, cuối xuân, ta gặp Hoàng hậu cùng tiểu tăng Diệu Pháp khi người còn non nớt, ánh mắt trong veo, nét nghịch ngợm chưa tan.
Đêm hạ chí, trên Bạch Lộ Sơn, ta cứu một con sói con bị thương. Mười bảy năm sau, tái ngộ nơi chân núi, kẻ ấy đã hóa thành A Sóc.
Thu về, tại Nam Chiếu, ta từng chứng kiến một đôi tình nhân mưu toan đào thoát, rốt cuộc thất bại giữa dòng người hỗn loạn.
Trước khi rời đi, ta để lại một hạt giống hoa.
Nhiều năm sau, chính Nam Chiếu dâng Chiếu Điện Hồng lên mừng ngày tân hoàng đăng cơ.
Đầu đông, ta mang Nguyệt Thần Thảo hồi cung.
Lễ bách nhật của Tiểu Điện hạ, ta đặt tên tự cho người là Phượng Hoàng.
Mọi sự như đều đã được an bài trong cõi nhân quả xoay vần.
Ta ngẩng đầu, trước mắt là một dòng sông ánh vàng uốn lượn, chảy chầm chậm không dứt. Tựa như có muôn ngàn câu chuyện đang thì thầm trong đó—về yêu và hận, sinh và tử, ly hợp, thăng trầm.
“Con sông này... tên là Thời Gian.”
Giọng ta nghèn nghẹn:
“Vậy... ta sẽ về đâu?”
“Về nơi đã đến, và đi về nơi phải đi.”
Nốt chu sa đã nhạt màu. Chiếu Điện Hồng cũng đã khô héo. Đã đến lúc ta phải quay về.
Thân thể nhẹ bẫng, như một giọt sương tan vào biển mây vô tận. Mọi thứ trở nên trống rỗng, thanh thản.
Đột nhiên, đầu ngón tay ta bỗng nóng rát như bị thiêu đốt.
“Có một người... không chịu để ngươi rời đi.”
“Hắn đã dùng sợi tơ hồng buộc lấy ngươi, giữ ngươi lại nơi trần thế.”
Giọng nói lặng đi, khẽ thở dài:
“Hoa nở rồi sẽ tàn, giữ ngươi được bao lâu nữa đây?”
Ta cúi đầu, thấy nơi gốc ngón tay có một vòng đỏ mờ nhạt như chu sa loang chạm nước.
Nhân duyên thế gian, hợp tan vốn là lẽ thường. Nhưng vẫn còn một sợi tơ hồng, níu giữ ta lại, dẫn ta quay về với người ấy.
Dẫn ta trở lại... bên cạnh ngài.
58
Nhân quả tiếp nối, mộng dài tựa năm canh.
Khi ta mở đôi mắt nặng trĩu, ánh bình minh lờ mờ ngoài song. Điện hạ ngồi bên giường, tay chống cằm, thiếp đi trong giấc mộng u sầu.
Như lời Thiên mệnh đã phán, một sợi tơ hồng vẫn quấn chặt lấy ngón tay ta, ánh đỏ nhè nhẹ như m.á.u hòa son. Trong truyền thuyết của triều đại này, kẻ bị buộc tơ hồng sẽ không thể thoát khỏi duyên trần đã định.