“Giờ đã muốn quản chuyện trong Đông cung, ngươi nghĩ Cô đã đồng ý sao?”
Sắc mặt Tần Oản biến đổi liên tục. Khóe mắt ươn ướt, tựa như sắp khóc.
“Thái tử ca ca… ta không có ý đó…”
Nàng vội vàng đổi chủ đề:
“Tối nay là Hoàng hậu sai ta đến tìm người.”
Phía bên kia, người chủ trì đã gọi đến số của ta.
Ta đứng dậy, cầm lấy cung.
Tần Oản lại lên tiếng, giọng nhỏ như muỗi:
“Điện hạ, Oản Oản cũng muốn chiếc đèn ấy…”
“Nếu người b.ắ.n trúng rồi tặng ta, Oản Oản sẽ không kể lại chuyện đêm nay cho nương nương.”
Điện hạ không nói gì.
Ngài cũng cầm cung, bước đến cạnh ta.
Ta liếc nhìn, trong lòng nghẹn lại:
“Điện hạ định tranh đèn với ta sao?”
Ngài lắc đầu, nghiêm túc:
“Không phải.”
Dưới ánh đèn, nửa gương mặt ngài ánh lên như ngọc ấm, còn sáng hơn cả ánh trăng trên trời.
Chàng thiếu niên ấy, không giỏi giấu lòng mình.
Tình ý nơi đáy mắt, như vì tinh tú rơi rớt giữa nhân gian.
Điện hạ khẽ nói:
“Ngươi có thích đèn cá chép không?”
“Cô sẽ b.ắ.n trúng, rồi tặng ngươi.”
40
Ta ôm trong tay chiếc đèn Phượng Hoàng vừa đoạt được, vội vã bỏ chạy như thể đang trốn tránh điều gì.
Không dám nghĩ sâu đến ánh mắt Điện hạ khi nãy.
Tựa như một sợi dây mỏng manh trong lòng vừa bị bứt gãy.
Tim đập rộn ràng như trống trận, trong khoảnh khắc, nảy sinh một ý niệm hoang đường đến không thể tin nổi.
— Điện hạ, chẳng lẽ... cũng có đôi phần yêu thích ta?
Ý nghĩ ấy vừa thoáng hiện, ta liền kinh hoảng cắn rách đầu lưỡi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vị m.á.u tanh lập tức lan tràn trong khoang miệng.
Ta và ngài, kẻ là mây cao, kẻ là bùn đất.
Ta... há có tư cách vọng tưởng?
Ta ngồi bên bờ hào bảo thành, thả chiếc đèn Phượng Hoàng trôi theo dòng nước.
Ánh lửa lập lòe, chập chờn nghiêng ngả.
Chiếc đèn ấy quả thực rất đẹp...
Không biết ở kiếp trước, ngài có từng nhận được không?
Mắt cay xè.
Điện hạ...
Ta thì thầm trong lòng:
Ta sẽ bảo hộ tiểu Điện hạ, khiến ngài suốt đời vô ưu, an ổn thuận hòa. Ta thề.
Vừa mở mắt, cảnh tượng trước mặt khiến ta không khỏi kinh ngạc.
Sau chiếc đèn Phượng Hoàng, không biết từ bao giờ đã xuất hiện một chiếc đèn cá chép tròn trĩnh, mập mạp.
Theo sau là một chuỗi dài: đèn thỏ, đèn vịt, đèn vỏ sò, đèn chim... chen chúc, náo nhiệt không thôi.
Ta mở to mắt kinh ngạc.
Chàng thiếu niên thở hổn hển, tay áo lau mồ hôi, ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt vô tội.
“Không biết ngươi thích đèn nào, nên Cô thắng hết mang về rồi.”
Điện hạ nhẹ nhàng khuấy nước, đặt xuống một chiếc đèn hoa sen cuối cùng.
Không đợi ta mở miệng, người đã cướp lời:
“A Linh, đừng đuổi Cô đi.”
“Cô chỉ là... thấy ngươi một mình ngồi đây thả đèn, bỗng dưng trong lòng rất buồn.”
Ngài nghiêng đầu, mượn ánh trăng để quan sát nét mặt ta.
“Ngươi có thể nói cho Cô biết, ngươi muốn tặng chiếc đèn này cho ai không?”
Ta cúi đầu, khẽ đáp:
“Một cố nhân.”
Một người còn quan trọng hơn cả sinh mệnh.
Điện hạ trầm mặc. Hồi lâu, người bỗng khẽ nói như giải thích:
“Cô sẽ nói rõ với mẫu hậu. Trong lòng Cô đã có người, Cô sẽ không cưới Tần Oản.”
“A Linh, Cô chỉ hỏi ngươi một câu.”
Ngài nhìn thẳng vào mắt ta, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Ngươi đối với Cô, ngươi có thích không?”
Câu hỏi đơn sơ, mà bàn tay giấu trong tay áo lại nắm chặt đến trắng bệch.
Ánh mắt ngài sáng rực, khiến ta run sợ.
Tựa như chỉ cần ta khẽ gật đầu, ngài sẽ không màng gì nữa —
Sẵn sàng cùng ta đối đầu với Hoàng hậu, đối đầu với cả thiên hạ.
Nhưng, Điện hạ ơi, ta chưa từng mong ngài phải đối đầu vì ta.
Ta chỉ muốn thấy ngài cả đời bình an, gió yên sóng lặng.
“Điện hạ.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Giọng nói ta vang lên giữa gió đêm, không mang chút dư tình:
“Trời đã khuya rồi. Tần cô nương vẫn còn đang đợi ngài.”
Đối diện ánh mắt sững sờ của ngài, ta cố gắng mỉm cười.
Về đi thôi, Điện hạ...
--------
Khi A Sóc tìm thấy ta ở Trích Tinh Các, ta đã say đến mơ màng.
Thật không ngờ, Diệu Pháp sư huynh bề ngoài nghiêm cẩn, vậy mà lại cất giấu không ít rượu ngon.
Chưa kịp uống, cuối cùng lại để ta chiếm tiện nghi.
Trời đất quay cuồng.
A Sóc cau mày kéo ta từ dưới đất lên.
“Lạnh quá.”
Đã lâu rồi không gặp hắn.
Hắn vừa hồi kinh, liền chủ động tới doanh trại ám vệ xin rèn luyện.
Ta hỏi vì sao.
Hắn chỉ im lặng, nói là vì bại trận trước thống lĩnh cấm quân.
Mười mấy năm qua, trong rừng núi hắn chưa từng bại trận.
Một lần thất bại, thực là sỉ nhục lớn lao.
Ta mơ màng mở mắt.
Thiếu niên hoang dã ngày xưa, giờ đã thành người trầm ổn.
Y phục sạch sẽ, đai lưng chỉnh tề.
Bộ trường sam đen ôm lấy bờ vai rộng, dáng hình cao ráo, nghe nói khiến không ít cung nữ xiêu lòng.
A Sóc dìu ta lên một tòa đài cao.
Ngẩng đầu nhìn lên, trăng sáng vằng vặc giữa trời.
Nhưng ta lại nhớ đến gương mặt nghiêng của Điện hạ dưới ánh đèn.
“Ngươi đối với Cô, ngươi có thích không?”
“Thích...”
Ta mở mắt thì thầm.
A Sóc đang tìm chăn, không nghe rõ, chỉ nghi hoặc “Hử?”