Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 557: Tư �? Lăng



Mỗi Dược sư đều mắt cao trên đỉnh, Dược sư nhất tinh cÅ©ng dám không để Nguyệt Minh Đế vào mắt. Đến Dược sư bát tinh, cÅ©ng là cấp bậc Địa Dược sư, mặc kệ tu vi bản thân cao thấp thế nào cÅ©ng đủ làm khó dễ trước mặt Vương giả Sáng Thế Cảnh.  

Số lượng hiếm có quyết định địa vị!  

Nhưng có thể làm các Dược sư Tây Hợi Thành này vây quanh Chu Hằng như chó con, mỗi người tranh nhau nịnh nọt, như là được Chu Hằng khen một câu sẽ mừng đến nở hoa.  

Chu Hằng cÅ©ng là người phàm tục, thích được người khác nịnh nọt, nhưng dù sao nghe nhiều cÅ©ng không có ý nghÄ©a, những Dược sư này đều cả đống tuổi, lời buồn nôn ùn ùn làm cho hắn cÅ©ng không chịu nổi.  

– Cái này… ta thông qua chứng thá»±c Dược sư tam tinh rồi chứ? Hắn hỏi.  

– Đương nhiên! Các Dược sư đồng loạt kêu to, ai dám nói không là đối chọi với bọn họ! Đây chính là Dược Tôn chuyển thế mà!  

– Vậy còn không mau đưa minh bài thân phận cho ta! Chu Hằng khó chịu nói, đám người này coi hắn là đại mỹ nữ tuyệt thế hay sao? Có gì hay mà nhìn, như là trên mặt hắn có hoa vậy.  

– Vâng vâng vâng!  

Các Dược sư đều gật đầu không ngừng, nhưng trong lòng kỳ quái, đường đường Dược Tôn chuyển thế lại còn để ý tới danh hiệu Dược sư tam tinh?  

Nhưng Dược Tôn lão nhân gia đã căn dặn, tá»± nhiên là có dụng ý cá»§a lão nhân gia, bọn họ không cần hiểu, cÅ©ng không cần phải hiểu, chỉ cần làm theo là được! Ba vị Dược sư nhị tinh vội vàng ra lệnh, đi chuẩn bị minh bài Dược sư.  

– Đại nhân, chế tạo minh bài còn cần lão nhân gia ngài cung cấp một giọt máu, thế này… Nhị trưởng lão Nguyên Phong có chút e ngại nói, thật sá»± không cẩn thận đắc tội vị Dược Tôn đại nhân chuyển thế trẻ tuổi này.  

Chu Hằng thật không hiểu sao những người này lại kính sợ hắn như thế, chẳng qua là Dược sư tam tinh mà thôi. Hắn gật đầu, mạnh mẽ cắt vỡ làn da, nặn ra một giọt máu có chút màu vàng, ném về phía Nguyên Phong.  

Đây chỉ là máu tươi cá»§a hắn, không phải tinh huyết, nhưng ngay cả như vậy cÅ©ng nặng mấy trăm vạn cân, ở trong cÆ¡ thể hắn tá»± nhiên có linh lá»±c khống chế, chỉ khi nào rời khỏi cÆ¡ thể mới trở nên nặng nề như núi.  

Ngay cả Nguyên Phong là Nguyệt Minh Hoàng tiếp đón giọt máu này cÅ©ng cảm thấy bàn tay trầm xuống, hắn thật không ngờ máu tươi cá»§a Chu Hằng ngưng thá»±c như thế!  

Máu càng nặng, nói rõ thể chất cá»§a Chu Hằng càng khá»§ng bố!  

Coi nào, vị Dược Tôn chuyển thế này có thể chất sánh được với pháp khí Nguyệt Minh Cảnh còn gí  

Hắn không dám lãng phí thời gian, vội vàng nâng giọt máu kia đi xuống.  

– Đại nhân, mặc dù phân hội chúng ta có tư cách chứng thá»±c Dược sư tam tinh, nhưng trước tiên vẫn phải báo cáo lên tổng bộ, minh bài này phải cần hai ba ngày mới giao vào tay đại nhân được! Đồ Cương cẩn thận nói cho Chu Hằng.  

Chu Hằng gật đầu, hai ba ngày thì hắn còn chờ được, trong lòng vừa động, hỏi: – Vậy phải đi chỗ nào mới có thể chứng thá»±c Dược sư cao cấp hÆ¡n?  

– Hiệp hội Dược sư ở Hợi Tiên Thành, Tuất Tiên Thành cùng Dậu Tiên Thành đều chỉ có thể chứng thá»±c Dược sư tam tinh là cao nhất. Thân Tiên Thành, Mùi Tiên Thành, Ngọ Tiên Thành thì có thể chứng thá»±c cao nhất là Dược sư ngÅ© tinh. Tị Tiên Thành, Thìn Tiên Thành, Mão Tiên Thành có thể chứng thá»±c cao nhất là Dược sư thất tinh. Dần Tiên Thành có thể chứng thá»±c cao nhất là Dược sư bát tinh. Sá»­u Tiên Thành là Dược sư cá»­u tinh, Tý Tiên Thành là Dược sư thập tinh! Lý Tú Phân cÅ©ng cung kính giải thích.  

– Vậy ta đây làm sao đi Thân Tiên Thành? Chu Hằng nổi giận, bây giờ hắn chỉ mới là Nguyệt Minh Hoàng, nhưng Thân Tiên Thành lại phải cần tu vi Nhật Diệu Vương mÆ¡i đi vào được.  

– Đại nhân, ngài không biết thân phận Dược sư tam tinh là có thể cho ngài đi thẳng từ Tiên Thành thứ bảy đến thứ chín hay sao? Nguyên Phong kỳ quái hỏi, nhưng lập tức liền nghÄ© tới, có thể trong quá trình chuyển thế, vị Dược Tôn này gặp rắc rối gì, trí hớ bị mất mát.  

May mắn là năng lá»±c luyện đan không bị mất!  

Thì ra là thế!  

Dược sư tam tinh đã có thể đi Thân Tiên Thành, sau đó dùng nÆ¡i này làm ván nhảy, chỉ cần có đủ thá»±c lá»±c luyện đan là có thể một đường trá»±c tiếp tiến thẳng Tý Tiên Thành!  

Chu Hằng cười khẽ, xem ra hắn tâm huyết dâng trào chạy đến nÆ¡i này chứng thá»±c Dược sư quả nhiên là hành động sáng suốt! Nó chẳng những là giấy thông hành, còn làm hắn có thêm một tầng bảo hộ, đụng tới hắn, chính là địch với Hiệp hội Dược sư!  

Không có người nào dám to gan trắng trợn chém giết một vị Dược sư! Ngay cả Dược sư nhất tinh cÅ©ng không được!  

Bởi vì chế tạo minh bài thân phận phải cần ít nhất hai ngày, Chu Hằng cùng hai nữ nhân quyết định ở tạm trong này. Đối với chuyện này, người Hiệp hội Dược sư đương nhiên là cầu còn không được, ai không muốn thỉnh giáo Dược Tôn đại nhân một chút, dù cho thỉnh giáo không được, dính chút tiên khí cá»§a Dược Tôn cÅ©ng hay.  

Chu Hằng cùng hai nữ nhân vừa dọn vào, liền nghe tiếng cười sang sảng truyền đến: – Tại hạ Tư Đồ Lăng, quấy rầy ba vị!  

Ba người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên áo gấm đang đứng ở cá»­a chính. Tuy rằng cá»­a mở, nhưng hắn không trá»±c tiếp bước vào, mà chờ ở cá»­a.  

Chỉ làm động tác như vậy liền làm Chu Hằng có cảm tình với hắn, cười nói: – Tại hạ Chu Hằng, mời Tư Đồ huynh vào!  

– Cảm tạ Chu huynh! Tư Đồ Lăng bước nhanh vào, tuy rằng thân hình gọn gàng, nhưng mỗi một bước đặt xuống đều tạo ra cảm giác ngưng trọng như rồng hổ, làm như không giống một người, mà là một vị đế vương trong chúng tiên, khí thế hùng hồn.  

Đây là một vị Nguyệt Minh Hoàng.  

– Tư Đồ huynh, còn nhận ra tiểu muội? Dương Lan Hinh cÅ©ng đứng dậy, hÆ¡i cúi chào Tư Đồ Lăng.  

– Thì ra là đại tiểu thư Dương gia! Tư Đồ Lăng nhíu mày, nhưng lập tức liền giãn ra mỉm cười. – Không ngờ tới, tại hạ tá»± cho là tốc độ rất nhanh, nhưng vẫn chậm hÆ¡n Dương tiểu thư một bước!  

– Không phải Tư Đồ huynh chậm, mà là Chu huynh ngươi nói vốn là phu quân cá»§a tiểu muội! Dương Lan Hinh không kiêng dè đáp.  

Tư Đồ Lăng càng cười sáng lạn, chỉ vào Dương Lan Hinh, nói: – Ngươi đó ngươi đó, ta còn chưa nói cái gì, ngươi đã chặn hết lời phía sau rồi!  

Dễ thấy được, khẳng định là Tư Đồ Lăng thu được tin tức, đặc biệt chạy đến đây chiêu mộ Chu Hằng! Chỉ là Dương Lan Hinh nói rõ là người cá»§a Chu Hằng, tá»± nhiên cắt đứt khả năng đào tường cá»§a Tư Đồ Lăng.  

Dương Lan Hinh cười kiều mỵ, nhưng lại lùi về một bước, về đằng sau Chu Hằng, như là vợ nhỏ nghe lời. Mục đích cá»§a nàng đã đạt tới, như vậy thân là nữ nhân cần gì phải đứng ở phía trước, giành đi hào quang cá»§a nam nhân mình?  

Chu Hằng tá»± nhiên cÅ©ng nghiêng sang nữ nhân cá»§a mình, tuy nhiên hắn cÅ©ng có vài phần cảm tình với Tư Đồ Lăng, liền cười vươn tay chỉ ra, nói: – Tư Đồ huynh, mời ngồi!  

Lúc này Dương Lan Hinh không còn ngạo mạn cá»§a đại tiểu thư, tá»± mình bưng trà rót nước, sau đó cùng Nguyệt Ảnh Thánh Nữ đứng song song sau lưng Chu Hằng, nhu thuận ngoan ngoãn.  

– Chu huynh thật có phúc! Tư Đồ Lăng khen ngợi, không biết có mấy phần thành tâm mấy phần giả ý, tuy nhiên có thể khiến cho Huyết La Sát biến thành tiểu nữ nhân ôn nhu, chỉ riêng điểm này cÅ©ng đủ bội phục.  

Chu Hằng chỉ là cười, ở trong khuê phòng thì hắn không ngại đùa giỡn với chúng nữ, tăng tiến tình ái, nhưng tuyệt đối sẽ không thảo luận nữ nhân cá»§a hắn với nam nhân khác.  

Hai người nói chuyện trời đất, Tư Đồ Lăng có tài ăn nói, cÅ©ng cá»±c kỳ bác học đa tài, cÆ¡ bản đều là hắn nói chuyện, nhưng lại không hề tẻ nhạt, làm cho ba người Chu Hằng mỉm cười lắng nghe.  

Cuối cùng, hắn uyển chuyển đưa ra lời mời Chu Hằng là Dược sư cho gia tộc, lúc này Dương Lan Hinh cÅ©ng không xen vào, chỉ là dán thân thể lên người Chu Hằng.  

Đây là chỗ thông minh cá»§a nàng, hiện tại hoàn toàn đặt mình vào vị trí tiểu nữ nhân, mặc cho Chu Hằng làm chá»§. Bằng không luôn xen vào trước mặt nam nhân, ngay cả có được sá»§ng ái thế nào cÅ©ng sẽ làm cho Chu Hằng chán ghét.  

Chu Hằng cảm thụ được mềm mại đè trên lưng, cười từ chối Tư Đồ Lăng.  

Hắn lấy danh hiệu Dược sư chẳng qua là thêm một cái hộ thân phù, cÅ©ng không có ý định là Đan sư cho người ta, ngay cả không có Dương Lan Hinh “sắc dụ”, hắn cÅ©ng không thể nào đồng ý với Tư Đồ Lăng. Tuy nhiên làm ăn không được cÅ©ng còn nhân nghÄ©, hắn cùng Tư Đồ Lăng coi như vừa gặp đã quen, đối phương tha thiết cho mời, Chu Hằng đồng ý buổi tối cùng đi Thiên Phương Các uống rượu.  

Tư Đồ Lăng cÅ©ng không tham vọng một lần nói chuyện liền làm Chu Hằng trở thành Dược sư cá»§a Tư Đồ gia, thấy đã kết giao tình được với Chu Hằng, liền thức thời cáo lui, nói buổi tối sẽ phái xe ngá»±a đến đón ba người Chu Hằng.  

Đợi cho hắn rời đi, Chu Hằng liền hỏi Dương Lan Hinh lai lịch cá»§a người này.  

– Tư Đồ gia chính là gia tộc lớn nhất Dã Mã Thành, được lệnh Tuyệt Tiên Thành quản lý trật tá»± Tiên Thành! Dương Lan Hinh bắt đầu nói đến lai lịch cá»§a Tư Đồ gia.  

Tư Đồ gia cÅ©ng giống Dương gia, thá»±c lá»±c người mạnh nhất là Nguyệt Minh Đế, tuy nhiên dù cùng là gia tộc Nguyệt Minh Đế, nhưng thá»±c lá»±c hai nhà lại trên trời dưới đất!  

Dương gia tính cả lão tam Vương Nguyên Long đã chết cÅ©ng chỉ mới có ba người Nguyệt Minh Đế, nhưng Tư Đồ gia thì sao? Nghe nói có ít nhất 30 người!  

Đây là nội tình tích lÅ©y mấy chục vạn năm!  

Khắp Tây Hợi Thành, gia tộc có thá»±c lá»±c tương đương Tư Đồ gia khoảng chừng 10 cái, trong bọn họ có 9 nhà nghe lệnh Tuyệt Tiên Thành, quản lý chín tòa thành lớn, địa vị cao cả!  

– Tư Đồ Lăng chính là người xuất sắc trong thế hệ trẻ Tư Đồ gia, có danh xưng vương giả, rất nhiều người thá»±c lá»±c mạnh hÆ¡n hắn cÅ©ng cam lòng quy thuận hắn, cho rằng người này sẽ có ngày một bước lên trời! Cuối cùng Dương Lan Hinh mới quay lại nói tới Tư Đồ Lăng.  

Chu Hằng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nói: – Tư Đồ Lăng quả thật có tướng vương giả, chỉ riêng nói chuyện cÅ©ng làm người ta cảm thấy như tắm trong gió xuân, hÆ¡n nữa mỗi câu tri ká»·, càng làm người ta có kích động kẻ sÄ© chết vì tri ká»·!  

– Không phải ngươi cÅ©ng muốn quy thuận hắn đó chứ?  

Nguyệt Ảnh Thánh Nữ ở đằng sau ôm lấy cổ Chu Hằng, bộ ngá»±c đầy đặn dán sát lên lưng Chu Hằng.  

Trong lòng Chu Hằng rung động, quay lại kéo nàng vào lòng, cười nói: – Trên đầu ta có sừng, cao ngạo không phục tùng được, không ai thuần phục được ta!  

– Ta không tin! Dương Lan Hinh cười quyến rÅ©, ánh mắt như nước, dung mạo trắng ngọc như tỏa sáng, vô cÅ©ng diễm lệ, nàng dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên ngá»±c Chu Hằng.  

Chu Hằng không khỏi dục vọng tuôn trào, ánh mắt nhìn Nguyệt Ảnh Thánh Nữ tràn đầy tính xâm lược, hai bàn tay đã không yên phận trên dưới cùng hành động, công thành phạt trại cho hắn.  

– Lan Hinh, ngươi thả lá»­a sao lại đốt lên người ta? Nguyệt Ảnh Thánh Nữ vội vàng giãy giụa, nàng còn chưa thích ứng thân thiết với Chu Hằng ở trước mặt nữ nhân khác.  

Dương Lan Hinh cười duyên, ném mị nhãn cho Chu Hằng làm lá»­a dục vọng cá»§a hắn cháy càng thêm mạnh.  

Cảm giác được thứ cứng như cây sắt cá»§a Chu Hằng đang chỉ vào mông mình, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cÅ©ng mị nhãn như chảy nước, khuôn mặt đỏ như nhuộm, chống lên ngá»±c Chu Hằng. – Đừng quấy, buổi tối còn phải đi dá»± tiệc nữa!  

– Còn hai giờ, không vội!  

– Ngươi vừa nổi cơn lên, hai giờ làm sao đủ!

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com