Kiếm Khí Triêu Thiên

Chương 348: Nàng quả nhiên thích ta



Quận Thanh Hà, chính là phong địa của Thanh Hà quận vương thuộc Đại Lê vương triều, lấy thành Quận vương làm trung tâm, thống lĩnh nhiều huyện lỵ xung quanh.

Vị Thanh Hà quận vương này, chính là người năm xưa từng lập đại công trong thời loạn yêu ma, nhờ vậy mà được phong một mảnh đất ở vùng nội lục Đại Lê.

Trong địa phận quận Thanh Hà, nơi một lò rèn, tiếng búa gõ vang lên từng hồi. Chỉ thấy một hán tử trung niên mình trần, tay cầm trọng chùy liên tục nện lên khối sắt đỏ rực, từng nhát búa nặng nề đánh xuống khiến khối sắt dần dần định hình.

“Ta khuyên ngươi nên rời đi, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, con gái ta – Vũ Dao – sẽ không vừa mắt ngươi đâu.” Người thợ rèn tuổi đã xế chiều, lời nói như lầm bầm một mình.

Thế nhưng ngoài cửa tiệm, trên chiếc ghế gỗ, một thiếu niên dung mạo thanh tú ôm kiếm ngồi đó, liếc người thợ rèn một cái đầy khinh bỉ, nói: “Ta nói này lão Vương, ngươi thôi bớt tự đề cao mình đi. Con gái ngươi ấy à, tưởng bản công tử đây coi trọng chắc?”

“Hầy… Con gái ta thì làm sao?” Người thợ rèn trừng mắt nhìn hắn: “Thiên chi kiêu nữ của Ngọc Khôn học cung, dù có đi khắp Đại Lê, cũng vẫn xứng đáng với hai chữ thiên tài, vậy mà ngươi lại chê? Đúng là mù mắt.”

Ngọc Khôn học cung, chính là thánh địa tu hành của quận Thanh Hà, có lịch sử truyền thừa mấy trăm năm.

“Dĩ nhiên là không lọt nổi vào mắt ta rồi. Tương lai nương tử của bản công tử, nhất định phải là tiên nữ hạ phàm.” Vị thiếu niên kiếm tu nọ tựa hồ đang nghĩ đến hình bóng nào đó, trên mặt lộ ra vẻ si mê, chẳng rõ người ấy nay đang ở đâu.

“Thế thì sao còn ở lại đây?” Người thợ rèn ngẩng đầu trừng mắt với thiếu niên ngoài cửa.

“Nếu ta đi, lỡ có yêu ma đến thì sao?” Thiếu niên cười khinh bỉ: “Với bộ xương già của ngươi, một miếng của yêu ma cũng không đủ no. Bản công tử đây là người nghĩa khí, phải ở lại bảo hộ ngươi.”

“Chỉ bằng ngươi?” Người thợ rèn hừ lạnh: “Chút tu vi mèo cào của ngươi mà cũng dám lớn tiếng? Đừng tưởng cầm thanh kiếm là ngươi đã là kiếm tu lợi hại gì. Mau cút đi, ngày nào cũng lượn qua lượn lại trước mặt ta, chướng mắt lắm rồi.”

“Ngươi không hiểu đâu.” Thiếu niên khẽ lắc đầu: “Lão Vương, ngươi tin không, sau này bản công tử sẽ trở thành đại kiếm tu.”

“Hừ...” Lão Vương cười khẩy, chẳng buồn tranh cãi thêm.

Tiếng đinh đinh leng keng từ lò rèn vẫn vang lên không ngừng. Thiếu niên nhắm mắt lại, tựa như đang hưởng thụ âm thanh quen thuộc ấy. Hồi nhỏ cũng giống hệt như vậy, phụ thân hắn cũng là thợ rèn. Đã nhiều năm không quay về, không biết phụ thân giờ ra sao.

Quận Thanh Hà dạo gần đây xảy ra yêu ma quấy phá, khắp nơi đều có yêu vật hoành hành, tình hình cực kỳ nghiêm trọng. Hắn biết, có không ít yêu ma lợi hại.

Lần hắn mới tới đây, đã từng bị yêu ma tấn công suýt mất mạng, là lão Vương cứu lấy hắn.

Cho nên hắn ở lại đây, chính là để báo ân.

“Thằng nhãi ranh.” Lão Vương ngẩng đầu nhìn thiếu niên ngoài cửa, trong lòng khẽ rủa thầm một câu.

Qua một lúc, thiếu niên mở mắt, nhìn về phía xa. Chỉ thấy nơi chân trời có một nhóm người đang ngự pháp bảo bay đến, hướng thẳng về phía này.

Chẳng bao lâu sau, đám người đó đã tới nơi, thân ảnh từ không trung hạ xuống.

Tất cả đều có khí độ bất phàm, y phục hoa lệ, tu vi chẳng ai thua kém thiếu niên kia, hơn nữa tuổi tác còn lớn hơn hắn nhiều.

Bọn họ đi tới phía trước, đương nhiên cũng nhìn thấy thiếu niên đang ôm kiếm ngồi ngoài cửa, song chỉ liếc mắt một cái, rồi xem như không thấy.

“Phụ thân.” Một nữ tử vận hắc y đi đầu, cất tiếng gọi người thợ rèn.

Lão Vương buông chùy, lau mồ hôi trên trán, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Vũ Dao, sao con lại đến đây?”

“Chỗ này giờ không còn an toàn nữa, con đưa phụ thân vào thành ở.” Vương Vũ Dao nói.

“Mấy chục năm ta đều ở đây, có gì mà không an toàn? Một thân già này, chẳng muốn phiền phức gì thêm. Vũ Dao, con đừng lo cho ta.” Lão Vương xua tay, tỏ vẻ không để tâm.

“Bá phụ, gần đây tai họa yêu ma thật sự rất nghiêm trọng. Ngọc Khôn học cung đã hạ lệnh trảm yêu, các đệ tử đều đã xuất động. Bá phụ vẫn nên nghe lời Vũ Dao, vào thành cư trú thì tốt hơn.” Một thanh niên đi cùng lên tiếng.

“Giết yêu là việc tốt. Ngọc Khôn học cung các ngươi môn hạ đông đúc, thiên tài lớp lớp. Có các ngươi ra tay trảm yêu, ta cũng an tâm rồi.” Lão Vương nói: “Không giống triều đình, vô tích sự. Không những không tiêu diệt được yêu ma thiên hạ, lại còn để bọn chúng xâm nhập lãnh thổ nhân tộc, đến giờ vẫn chưa có biện pháp gì, chắc là mạng của dân đen không đáng giá đi.”

“Phụ thân, người mau thu dọn đồ đạc đi.” Vương Vũ Dao thúc giục.

Lão Vương lắc đầu, chỉ tay về phía thiếu niên ngoài cửa: “Vũ Dao, tiểu tử Thanh Sơn kia con từng gặp rồi đấy, mấy hôm nay cứ ở đây canh giữ. Ta thấy nó cũng có chút tư chất, con xem có thể giới thiệu nó vào Ngọc Khôn học cung được không?”

Đám người nghe lời lão Vương thì quay sang nhìn thiếu niên đang ngồi ôm kiếm. Tuy nhiên, bọn họ cũng chỉ nhìn một cái rồi thôi.

Quận Thanh Hà rộng lớn như vậy, ai mà không muốn được vào tu hành trong Ngọc Khôn học cung?

Nhưng Ngọc Khôn học cung tuyển chọn đệ tử cực kỳ nghiêm ngặt, đâu phải cứ muốn là vào được, lời giới thiệu của đệ tử lại càng vô dụng.

“Phụ thân, không thể nói bừa, Ngọc Khôn học cung lựa chọn đệ tử cần phải trải qua khảo hạch nghiêm khắc, chúng ta không có tư cách tiến cử ai cả.” Vương Vũ Dao lên tiếng, đồng thời quay sang nhìn thiếu niên bên cạnh nói: “Những ngày qua đa tạ ngươi đã chiếu cố phụ thân ta, nếu có điều gì muốn nhờ, nếu ta làm được, sẽ tận lực đáp ứng.”

“Không cần, ta là tự nguyện ở lại đây.” Thiếu niên cười nhạt, khẽ lắc đầu.

“Không thể tiến cử sao?” Lão Vương nhìn con gái, nói: “Vậy con xem có thể nghĩ cách đưa hắn đi theo bên người không, tiểu tử Thanh Sơn này còn trẻ, tính tình cũng không tệ, con có thể xem như đệ đệ mà đối đãi.”

“Phụ thân...” Vương Vũ Dao lộ vẻ không vui, phụ thân quả thực hồ đồ, chẳng hề có chút tâm phòng bị nào.

Huống hồ, nàng mang theo một nam nhân bên người thì còn ra thể thống gì?

“Ta nói này lão Vương, chuyện của ta ông có thể bớt lo được không? Bản công tử đã nói rồi, sẽ bảo vệ tốt cho ông, ta còn thì ông còn.” Thiếu niên quả quyết nói, ai bảo hắn nợ ân tình này.

“Tiểu tử thối!” Lão Vương thấp giọng mắng một tiếng, tiểu tử này đuổi mãi không đi.

“Không cần, ta sẽ bảo vệ phụ thân ta. Nếu không còn việc gì, các ngươi có thể đi được rồi, vào thành ở thì an toàn hơn.” Vương Vũ Dao quay lại nói, ngữ khí có phần lạnh nhạt.

Chẳng lẽ tên này thật sự muốn ở lại bên nàng? Hay là muốn nhân cơ hội tiến vào Ngọc Khôn học cung? Đúng là có chút tham vọng.

Nhưng những điều đó, không phải hạng người như hắn có thể nghĩ tới.

Thiếu niên vẫn nhắm mắt, làm như không nghe thấy gì.

Điều này khiến những người bên cạnh Vương Vũ Dao khẽ nhíu mày. Một người trong số họ nhìn hắn, hỏi: “Ngươi là kiếm tu?”

Kiếm tu, xưa nay vốn hiếm có.

“Cũng coi như vậy.” Thiếu niên không mở mắt, đáp gọn.

“Ồ?” Người hỏi lộ vẻ hứng thú: “Kiếm đạo thế nào?”

“Tạm được.” Thiếu niên thản nhiên trả lời.

“Tiểu tử này thật lắm tự tin.” Kẻ kia mỉm cười nói: “Chuyện yêu ma ở đây không phải ngươi có thể nhúng tay vào, đừng vì một vài tâm tư nhỏ mà vứt bỏ tính mạng. Ta khuyên ngươi một câu, mau sớm rời đi thì hơn.”

Thiếu niên không trả lời nữa, thấy thật nhàm chán và vô vị.

Lúc này, mọi người bỗng ngẩng đầu nhìn về phía xa, nơi đó có một đoàn thân ảnh đang ngự không bay tới.

“Là tu sĩ từ nơi khác đến?” Trong lòng họ thầm suy đoán.

“Dường như vậy.” Có người bên cạnh đáp.

“Khí chất quả thực bất phàm.”

Giữa tầng không, Lý Phàm và chúng nhân đang ngự không mà đi, trên đường đi đã tốn không ít thời gian. Khi đến gần khu vực quận Thanh Hà, hắn đã phát hiện trong địa phận quận này khắp nơi đều tràn ngập yêu khí.

Sư huynh để hắn tới quận Thanh Hà, là để diệt trừ yêu ma? Hay còn mục đích khác?

“Nơi đó có người tu hành.” La Thanh Yên cúi đầu nhìn xuống phía dưới, Lý Phàm cũng đồng thời cúi đầu nhìn, liền thấy một nhóm người đang ngẩng đầu quan sát bọn họ.

Ánh mắt Lý Phàm ban đầu cũng không để tâm, nhưng khi nhìn đến thiếu niên đang ngồi đó thì bỗng ngẩn người, nói: “Xuống.”

Hắn khẽ vận ý niệm, phi chu liền hạ thấp, lao thẳng xuống.

“Bọn họ tới đây.” Người bên dưới mở miệng nói, bầu không khí có phần căng thẳng.

Lúc này, thiếu niên vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần cũng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn một cái, nhưng khi thấy rõ người đến, hắn sững lại, vội lau mắt.

“Ta…” Hắn bất ngờ bật dậy, mấy người xung quanh chỉ lạnh lùng liếc qua hắn một cái.

Lý Phàm và mọi người hạ xuống mặt đất, chỉ thấy nhóm người tu hành của Ngọc Khôn học cung hơi khom mình chắp tay: “Chúng ta là đệ tử Ngọc Khôn học cung, không biết chư vị là…”

Lý Phàm không đáp lại, ánh mắt hắn chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào thiếu niên kia.

Chỉ thấy đối phương đưa tay chỉ vào hắn, rồi lại chỉ sang Lục Diên đứng bên cạnh hắn.

“Ngươi… ngươi… các ngươi…”

Hu hu hu!

Dương Thanh Sơn lòng như đao cắt, hai người kia… chẳng lẽ là một đôi?

“Ca ca Tiểu Phàm, ngươi sao lại có thể như vậy?” Thiếu niên cắn răng, thốt ra một câu đầy đau khổ, bằng hữu chi thê, bất khả xâm.

Lục Diên ngẩn người, thấp giọng kêu một câu: “Dương Thanh Sơn?”

Vẻ mặt nàng hiện lên vẻ quái dị, lại quay sang nhìn Lý Phàm đứng bên cạnh, không nhịn được mà bật cười duyên.

“A!”

Dương Thanh Sơn lại một lần nữa ngẩn ngơ, nhìn cảnh tượng trước mắt đẹp đến mê hồn.

Lục Diên… đang cười với hắn?

Hu hu hu hu!

Hắn biết mà, Lục Diên là thích hắn!

Quả nhiên, sau ngần ấy năm không gặp, vừa thấy hắn Lục Diên đã vui đến thế.

Lục Diên của hắn, càng ngày càng xinh đẹp, chẳng khác nào tiên tử!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com