Kiêm Gia Kỷ Sự

Chương 26



"Trăng sáng, mấy tầng núi, một mối tình si"

Khi đưa tiễn, Lâm Truy Hầu và Tạ thị cũng không đến đây, lời muốn dặn dò đều đã nói khi ở nhà.

Một tường minh nguyệt, mấy trùng quan ải, những dãy núi cao chốn xa, trong ngoài cao thấp đều một màu. Mười dặm bên ngoài là bích thủy, nhưng vừa ra dương quan sẽ là hoàng thổ.

Mọi người tiễn đưa mười dặm. Đi cùng Bách Nhiễm còn có An Dương Phò mã Trần Thích cùng năm sáu danh tướng khác. Thêm nữa là các tiểu bối Mẫn thị, đại công tử Mẫn thị cười gọi Bách Nhiễm là sư đệ, nói: "Bá phụ không đến, ngươi đã xuất sĩ, bắt đầu kiến nghiệp, không thể không có tên tự, người ủy thác ta báo với ngươi, tặng cho ngươi chữ Nguyên Nhược, ngày sau cần cẩn trọng, tự bảo vệ mình, lấy đức đãi vật." Phía sau còn có một câu không có việc gì thì đừng đến đây, lão nhân gia lão muốn du ngoạn, nhưng Mẫn công tử thấy tứ phía đều là người, nên nhẫn xuống không nói.

Hắn không nói, Bách Nhiễm cũng hiểu tính tình Tiên sinh nhà nàng, cung kính cảm tạ, hiện tại nàng đã có danh tự, cũng thuận tiện khi giao thiệp trên quan trường.

Hai ngày này Trần Tiễn Chi ở nhà đều là liếc mắt nhìn người, hắn nghe nói hảo bằng hữu của hắn sẽ đi làm Giám quân, thì vội vàng cầu cha hắn, hắn cũng phải đi, dù cho có làm một tên lính quèn cũng được, thế nhưng Trần Đại Tướng quân lại không đáp ứng, chỉ chịu lưu hắn ở lại kinh sư, Trần Tiễn Chi tức giận khi không đạt được ý nguyện, đến lúc này chỉ mới tốt lên được một chút, nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ thường xuyên đưa nương ta đến trò chuyện với thúc mẫu." Bách Nhiễm nhớ nhất chính là Tạ thị, là hảo bằng hữu, đương nhiên Trần Tiễn Chi biết điều này.

Bách Nhiễm vỗ vai hắn, nói: "Đã biết. Còn ngươi nữa, phải biết nghe lời." Nàng cảm thấy tiểu tử này sắp đến thời kỳ trung nhị* rồi. (*Tuổi nổi loạn)

Trần Tiễn Chi nghẹn ứ bên trong, vốn muốn mỉa mai đáp lại, nhưng nghĩ đến sắp phải chia lìa, nên rũ tai nghiêm mặt nói: "Ngươi cũng vậy."

Bách Nhiễm thấy hắn như vậy, cũng có chút cảm khái, quay đầu nhìn lại kinh sư, cửa thành lồng lộng, trên tầng lầu cờ màu bay phất phới. Nàng thu hồi ánh nhìn, lần này đi, ắt phải nổi danh, còn việc có xứng với cái danh đó hay không thì phải xem chính nàng. Bách nhiễm thấy tứ phía đều đã từ biệt xong, liền chắp tay nói với mọi người:

"Gió đã nổi, mây đã kéo, có mãnh sĩ thủ tứ phương. Có chí sĩ, chí ở tứ hải, hôm nay biệt ly, ngày mai hội ngộ, chư vị chớ đau buồn."

Trong đôi mắt đào hoa rực rỡ hữu thần, lời nói khoáng đạt mà sâu rộng, lại dâng trào chí lớn, mọi người nghe thấy thì ít đi vài phần thương tổn, nhiều thêm ý chí kiến công lập nghiệp cho ngày sau.

Trần Thích cũng vơi đi phiền muộn, xúc động cười nói: "Đúng vậy, chúng ta là trượng phu, sao phải thẹn thùng như hài tử nữ nhi?"

Những lời này không tránh khỏi truyền đến trong kinh, mọi người đều nói Bách Nhiễm chí khí rộng lớn, tự do, về phần Lâm Truy Hầu nghe được, liền nói ba chữ: "Rất giống ta." Rồi lại mắng Bách Nguyên, gửi thư nói hắn đời này cũng đừng trở lại. Ngươi nói xem có thêm vài hài tử tốt như Bách Nhiễm, thì Bách thị lo gì không thể kèo dài hưng thịnh? Trong lòng Lâm Truy Hầu cho rằng việc Bách Nhiễm thông minh như vậy công lao của Tạ thị là rất lớn, bây giờ, cho dù hắn thẳng, thì Tạ thị cũng không chịu cùng hắn, Tạ thị đã không chịu, thì hắn trở về làm gì? Không cần phải về nữa!

Lại nói sau khi Trần Phò mã dứt lời, đoàn người liền khởi hành. Đoàn người đưa tiễn vẫn luôn nhìn theo đoàn nhân mã đến khi khuất dạng mới trở về. Mười dặm nơi đình các cũng yên tĩnh trở lại, cỏ cây rậm rạp, cây cối um tùm. Cách đó phía sau nơi góc tường không xa có một cỗ xe ngựa, rèm cửa sổ được buông xuống.

Trong xe, Tương Thành đang tĩnh tọa một lúc, người nọ đã đi xa, cát bụi đầy trời, gặp lại chẳng biết đã là lúc nào rồi.

A Mông không biết vì sao điện hạ nhà nàng mới sáng sớm tinh mơ đã rời giường chỉ vì đến tiễn đưa, chuyện này, thật sự có chút không hợp lễ nghĩa rồi. Nàng dò xét sắc mặt Công chúa, muốn nói gì đó, không ngờ Công chúa đã mở lời trước: "Các ngươi theo ta đã năm sáu năm, phải biết rõ lời nào có thể truyền, lời nào không thể truyền." Những người này ban đầu đều là Cố Hoàng hậu vội chọn đến cho nàng, trung với nàng, cũng trung với Hoàng hậu. Việc hôm nay, Tương Thành không muốn Hoàng hậu biết, lại sinh ra thị phi.

Khóe mắt A Mông giựt giựt, cũng không dám nói gì, vội cúi người đáp vâng.

Tương Thành chậm rãi nói: "Ngày xưa ta nhỏ, khó mà nói cái gì, nhưng sau này, các ngươi nên phân rõ chủ tử là ai." Tiếng nói vô cùng nghiêm khắc.

Đám người A Mông cả kinh ngây người, tỉ mỉ quan sát công chúa, nàng biết rõ Điện hạ không dễ lừa gạt, nàng cũng không muốn hồ lộng, cũng là trung thành và tận tâm hầu hạ. Vốn nàng nghĩ rằng bản thân nguyện trung thành với hai bên, Điện hạ sẽ không biết, không ngờ nàng ấy không chỉ không biết, mà còn đã sớm biết từ lâu rồi. Gương mặt Tương Thành rất bình tĩnh, A Mông cũng không dám cho rằng có thể dối gạt cho qua. Làm một nô bộc, việc cầu mong cũng chỉ là chủ nhân được vinh quang, khi đó bọn họ cũng có thể diện, mắt thấy Điện hạ đã lớn, chưa từng mắc sai lầm trong hành động, thay vì cố cả hai bên, không bằng chỉ tâm niệm với một bên.

A Mông cùng nhóm tì nữ cùng đồng lòng, quỳ rạp người nói: "Chỉ có Điện hạ là chủ tử."

Tương Thành cũng không phải cảnh giác với Hoàng hậu, thật sự là, không muốn nhất cử nhất động của bản thân đều có người biết, tỷ như hồ ly của nàng tại sao lại có được, Hoàng hậu cũng đã từng hỏi nàng, hơn nữa tương lai chuyện nàng cần phải làm cũng không ít, nàng cũng không muốn một mặt vừa phân phó người đi làm, một mặt người đó lại đến hỏi Hoàng hậu có thể làm hay không, nàng không muốn bị quản thúc. Đám người A Mông có thể nghe theo thì tốt, còn không thể nghe, thì lại thay đổi toàn bộ, bồi dưỡng lại một nhóm mới vâng lời của nàng từ đầu đến đuôi, bất quá là chỉ hơi phí chút công phu mà thôi.

A Mông đã nguyện ý, cũng không dám đổi ý, nếu đổi ý, thay chủ tử mới, ai cũng không dung được bọn họ. Tương Thành giống như chưa có chuyện gì xảy ra, cất tiếng: "Đến chỗ An Dương cô cô."

A Mông lập tức phân phó cho xe đi đường nhỏ, bất chi bất giác lời nói và hành động đã thận trọng hơn thường ngày.

Trượng phu của Trưởng Công chúa An Dương vừa đi, trong lòng cũng trống trãi, khi nàng vừa được ba bốn tuổi, thì Tiên đế đã băng hà, khi nhóm ca ca tỷ tỷ tạo phản thì nàng cũng chỉ mới tám chín tuổi, còn chưa bắt kịp họ, cho nên mọi người đều cho rằng nàng thật sự hiền lương thục đức, thêm nữa tình cảm với Trần Thích vô cùng thâm hậu, cũng chưa bao giờ tỏ thái độ công chúa với Trần thị, nên thanh danh của vị Trưởng Công chúa này thập phần tốt đẹp.

Tương Thành đến nơi này là vì sau khi hồi cung thì có nơi để trò chuyện.

Trưởng Công chúa An Dương vừa nghe Gia lệnh báo lên danh thiếp của Tương Thành thì vội ra đón. Vừa đến trước cửa, đúng thật có bóng dáng thướt tha đang đứng đó.

Không đợi Tương Thành hành lễ thì an dương đã nắm lấy tay nàng cười nói: "Thật hiếm có, ngươi không ở trong cung mà lại ra đây, thấy danh thiếp ta còn không tin."

Tương Thành lộ ra chút dáng vẻ ngây thơ chân thành của một tiểu nữ nhi gia, cười nói: "Ta biết cô cô nhớ ta, nên không phải đã đến rồi sao?"

An Dương vui vẻ: "Miệng này thật khéo."

Phủ Công chúa kiên cố, đi qua tiền điện rộng lớn, là hậu viện. Vào phòng ngồi xuống, An Dương cho người mang nước mật đến đãi khách, hỏi han: "Bệ hạ và Hoàng hậu có khỏe không?"

"Dạo gần đây phụ hoàng bận rộn triều chính, ra cũng không hiểu chuyện này. Đại lang chuyên tâm đọc sách không thích chạy nhảy xung quanh, mẫu hậu phải trông hắn, cũng không mấy được rảnh rỗi."

An Dương lại nghĩ trong lòng, thật giảo hoạt, nếu ngươi không hiểu, thì sao lần trước ngươi vừa đi, Hoàng đế đã thay đổi chủ ý không đưa lương cho Thập thất lang chứ? Nữ nhi nhà Tư Mã nếu thật đúng không hiểu chuyện triều chính, thì nàng đây, nếu lớn hơn vài tuổi, thì hiện tại là cảnh tượng gì thật đúng là khó mà nói được. An Dương âm thầm châm biếm, nhìn nàng cười đầy ý vị:"Vậy còn ngươi? Gần đây đang bận rộn chuyện gì?"

Lời nói dối bị châm thủng, Tương Thành cũng không đỏ mặt, chỉ vô cùng thật thà nói: "Có được con hồ ly rất đáng yêu, đáng tiếc chân lại bị thương, đang tìm người chữa trị cho nó."

Nhất thời An Dương có hứng thú, nàng rất thích những con vật có lông xù thế này, vội hỏi: "Là mấy ngày trước săn được sao?"

"Phải, ta còn săn được thỏ con, nếu cô cô thích, ta sẽ cho người mang đến đây?" Tương Thành mỉm cười .

An Dương nghĩ, Phò mã đi xa, còn chẳng biết khi nào có thể trở về, một mình ở trong phủ cũng nhàm chán, nuôi vài con thú nhỏ giải sầu còn có thể vuốt lông, vậy cũng không tệ, nên hỏi: "Lông màu gì?"

"Chỉ là một con thỏ trắng, vẫn còn nhỏ, chân bị mắc ở cành cây trong rừng, được ta nhặt về." Tương Thành đắc ý, nàng đây là hạ quyết tâm muốn đẩy mạnh tiêu thụ đưa con thỏ nhỏ này ra ngoài, "Mới đầu nhìn còn ngơ ngác, chưa đến hai ngày đã quen thuộc, vui vẻ chạy nhảy rồi."

An Dương bị nàng nói đến ngứa ngáy tâm tư, còn nói vài câu, đã nhận định con thỏ này sau này sẽ thuộc về nàng. Tương Thành ở lại phủ Công chúa dùng cơm trưa, đến trước giờ cơm chiều thì trở về, có hạ nhân đến bẩm: "Phò mã lên đường thập phần bình an, hiện tại đã đến trạm dịch nghỉ ngơi. Phò mã nói ba ngày sau sẽ gửi thư về nhà nói cho Điện hạ biết phong cảnh trên đường đi."

Dường như An Dương nhẹ nhàng thở phào, khua tay nói: "Lui xuống đi."

Chờ hạ nhân lui xuống, an dương mới nhớ đến Tương Thành vẫn còn ở đây, một màn vừa rồi toàn bộ đều bị vãn bối nhìn thấy, nàng không khỏi có chút ngượng ngùng, nói với vẻ giấu đầu hở đuôi: "Ta không mấy khi ra khỏi kinh, nên để chàng kể cho ta biết bên ngoài là dáng vẻ thế nào."

Tất nhiên Tương Thành sẽ không nói nàng lưu lại đây đến giờ này là vì chờ một câu bình an này, nàng sớm biết an dương cô cô và cô phụ vô cùng ân ái, tất nhiên sẽ phái người đi theo, đưa một đường rất xa. Trong lòng đã âm thầm quyết định, ba ngày sau nàng sẽ tự mình mang thỏ đến. Nhưng bây giờ chỉ nói với vẻ nghiêm túc: "A, chàng~"

An Dương thẹn thùng, cũng không thể bị chất nữ trêu chọc mà hạ thể diện, nhịn không không được mà nhíu mày nói: "Chờ sau này ngươi có Tiểu Phò mã thì sẽ biết~" Theo phong tục, nữ chưa gả nói đến chuyện nhân duyên, tất phải ngượng ngùng đỏ mặt né tránh.

Cho nên, lúc này đến lượt Tương Thành thẹn thùng, vội vàng đứng dậy cáo từ. An Dương Trưởng Công chúa vừa tiễn nàng vừa cười đến run rẩy cả người: "Ta cũng không hề thiếu tiểu lang quân, ngươi cứ nói một tiếng, ta sẽ giới thiệu cho ngươi vài người tài mạo song toàn."

Nàng càng nói, sắc mặt Tương Thành càng lúc càng đỏ, bỏ chạy lên trên xe ngựa, tim đập bừng bừng, nhưng không phải vì tiếng tiểu phò mã trong miệng An Dương Trưởng Công chúa, đến trạm dịch là tốt rồi, sẽ không cần tìm chỗ ngủ trọ nơi hoang vu, mà sao tên hạ nhân kia lại không chịu nói cho rõ, là cái trạm dịch nào vậy chứ?

----------

Tác giả có chuyện muốn nói:

Bách Nguyên: A Cha, ta đã trở về.

Lâm Truy Hầu: Về làm gì? (muốn sinh hài tử sao)

Bách Nguyên: Ta tìm được chân ái rồi.

Lâm Truy Hầu: Đi chết đi, đi chết đi, đều chết hết đi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com