"Vậy được." Kiều Thanh Thạch đứng dậy, chỉnh lại quần áo bị tôi làm nhăn, đi về phía cửa.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đập ầm ầm.
Giọng nói của Tống Hiến lộ vẻ lo lắng: "Uyển Nhĩ, em có sao không? Kiều Thanh Thạch, đưa Uyển Nhĩ về xong thì ra ngoài đi, nam nữ ở chung một phòng, truyền ra ngoài không hay đâu."
Sao Tống Hiến lại đến đây?
Kiều Thanh Thạch nhướn mày: "Bạn trai em à?"
Tôi đính chính: "Bạn trai cũ."
Kiều Thanh Thạch gật đầu: "Hai người nói chuyện đi, tôi đi đây."
Quá hoảng hốt, tôi ôm chầm lấy eo anh ta: "Không được!"
Ban đầu tôi lừa anh ta về đây là để đứng trên đỉnh kim tự tháp.
Bây giờ vừa hay có thể chọc tức Tống Hiến, sao tôi có thể để Kiều Thanh Thạch đi được?
Nhưng, vừa ôm lấy eo anh ta, tôi đã hối hận.
Lúc nãy, Chu Mộng cũng ôm eo anh ta, bị anh ta hất ra, liệu anh ta có làm vậy với tôi không?
Tôi còn chưa kịp nghĩ xem phải làm gì tiếp theo, thì nghe thấy Kiều Thanh Thạch "hự" một tiếng.
"Sao, sao vậy?" Tôi hỏi.
"Chỗ đó của em..." Anh ta do dự nói.
Mặt tôi nóng bừng, vội vàng đứng thẳng người, rời n.g.ự.c khỏi lưng anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hai tay ôm hờ lấy anh ta.
Một lúc lâu, không ai nói gì, bầu không khí có chút kỳ lạ.
"Vậy, tôi có thể đi không?" Anh ta nuốt nước bọt.
"Không đi không được à?" Tôi thăm dò hỏi.
"Cũng, cũng được." Anh ta khó khăn trả lời.
15
Tôi gọi bảo vệ, lôi Tống Hiến đi.
Kiều Thanh Thạch hỏi: "Bây giờ tôi có thể đi chưa?"
Đúng lúc này, Chu Mộng nhắn tin cho anh ta:
[Thanh Thạch, anh đưa Khương Uyển Nhĩ ra ngoài chưa? Em đang đợi anh ở cổng khu nhà của Khương Uyển Nhĩ, chúng ta cùng về trường.]
Tôi tự tin cầm điện thoại của Kiều Thanh Thạch, trả lời: [Chưa, không về nữa, tối nay ngủ lại đây.]
Chu Mộng bắt đầu nhắn tin dồn dập, thấy Kiều Thanh Thạch không trả lời, cô ta trực tiếp gọi điện.
Kiều Thanh Thạch nhìn tôi gian xảo tắt điện thoại của anh ta, không nói gì.
"Cái đó, tối nay anh ngủ phòng phụ nhé." Tôi nói.
"Được." Anh ta dứt khoát đứng dậy.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, Tống Hiến và Chu Mộng đang đứng ở cổng khu nhà tôi, đi đi lại lại.
Đêm xuống, gió thu đã se lạnh, hai người ôm lấy vai, vừa đi vừa dậm chân.
Tôi tắm xong, thấy Tống Hiến nhắn cho tôi rất nhiều tin.
Không gì khác ngoài việc đừng để người khác cõng bừa bãi, đàn ông không có ai tốt cả, nếu có nguy hiểm thì gọi điện cho anh ta, anh ta sẽ canh tôi ở cổng khu nhà cả đêm.
Không phải thứ tốt đẹp gì, anh ta định vị bản thân khá rõ ràng đấy.
Tôi trực tiếp chặn anh ta.
Chị học viên cũng nhắn tin cho tôi.
[Sao rồi? Thành công chưa?
[Tiểu Kiều là cực phẩm đấy! Từ khi cậu ấy đến Đại học Bắc Kinh, danh hiệu hotboy của trường chưa từng đổi chủ. Thủ khoa toàn tỉnh được tuyển thẳng, IQ 160, đẹp trai, chưa từng yêu đương. Rất nhiều cô gái theo đuổi cậu ấy, em phải nắm chắc cơ hội nhé!]
Tôi quyết tâm, gõ cửa phòng Kiều Thanh Thạch.
Anh ta cởi cúc áo sơ mi, bật đèn ngủ màu vàng, dựa vào đầu giường xem điện thoại.
Tư thế rất tùy ý, nhưng lại toát lên vẻ quyến rũ c.h.ế.t người.
Thấy tôi vào, anh ta kéo chăn mỏng đến eo, cảnh giác nói: "Em muốn làm gì?"
"Em chỉ muốn hỏi anh một câu."
"?"
"Anh quen Tống Hiến và Chu Mộng như thế nào?"
Kiều Thanh Thạch đặt điện thoại xuống: "Ba chúng tôi học chung cấp ba, đáng lẽ tôi và Tống Hiến được tuyển thẳng, nhưng Tống Hiến đã nhường suất cho Chu Mộng."
"Nhưng Chu Mộng thích anh?" Mắt tôi sáng lên tia hóng hớt.
Kiều Thanh Thạch ngầm thừa nhận.
"Chu Mộng thích anh như vậy, sao anh không đồng ý?"
Kiều Thanh Thạch kiêu ngạo nói: "Anh không muốn nói xấu sau lưng người khác."