Khương Ngu

Chương 3



Ta sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Cố Ung.

Đôi khi ta thật sự thấy kỳ lạ, rốt cuộc là hắn đang tức giận cái gì?

“Muội muội lại đang hiểu lầm ta và A Ung sao? Ta và A Ung thật sự không có gì, muội muội nghĩ nhiều rồi.”

Khương Nguyệt nửa bất đắc dĩ nửa ủy khuất nói.

Quả nhiên Cố Ung liền nổi giận: “Tâm tư của ngươi có thể đặt ở chuyện chính đáng được không, tỷ tỷ ngươi hôm nay gặp phải tai ương thế này, ngươi còn có tâm tình ghen tuông vớ vẩn?”

“Chúng ta từ hôn đi.” Ta đột nhiên cắt ngang lời hắn.

Hắn ngẩn ra: “... Cái gì?”

Khương Nguyệt cũng kinh ngạc nhìn ta.

Ánh mắt ta trầm tĩnh: “Hôm nay trở về, ta sẽ nói với phụ thân chuyện từ hôn.”

Ánh mắt bình tĩnh, ngữ khí kiên định.

Hắn nhìn ta, trầm mặc một thoáng, đáy mắt u ám lạnh lẽo tựa hồ đang đè nén một loại cảm xúc mãnh liệt nào đó.

Hàng mi khẽ run rẩy, vậy mà lại dời mắt đi: “... Lúc này, ngươi có thể đừng làm loạn được không?”

Quả nhiên, hắn vĩnh viễn đều cảm thấy đây chỉ là thủ đoạn ta dùng để hấp dẫn sự chú ý của hắn, cảm thấy ta đang làm loạn.

4

Lười cùng hắn tranh cãi vô vị, ta nhìn về phía Bùi Hâm đang chuẩn bị bỏ chạy ngoài cửa.

“Hắn, các ngươi định giải quyết thế nào?”

Lúc hỏi câu này, ta thật ra rất khẩn trương.

Người ta mang đến tuy có hơn mười người, nhưng Cố Ung võ công cao cường, nếu hắn nhất quyết muốn báo thù cho Khương Nguyệt, thì người của ta căn bản không thể ngăn cản.

“Hắn tuy bắt cóc ta, nhưng hắn là người Bùi Quốc công phủ, hay là... vẫn nên theo lời muội muội nói, thả hắn đi thôi. Cha nuôi đối với ta ân trọng như núi, ta không thể gây thêm phiền toái cho cha nuôi được.”

Khương Nguyệt rộng lượng thấu đáo nói, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy ủy khuất gắng gượng.

Chiêu trò quen thuộc, nếu là ta của kiếp trước, khẳng định sẽ không nghe ra được nàng ta đã mách tội ta trước mặt Cố Ung.

Nhưng hiện tại, ta mà còn không nghe ra, vậy thật sự không cần sống nữa.

Quả nhiên, Cố Ung nhíu mày: “Hắn ức h.i.ế.p tỷ tỷ ngươi như vậy, nànglại định thả hắn đi?”

Ta chưa từng nói muốn thả hắn đi, chỉ là nói không thể giết, nhưng...

“Thôi thôi, cũng may muội muội đến kịp thời, dù sao cũng chưa gây ra tổn thương gì cho ta, chỉ là không biết Bùi thế tử làm sao biết được hành tung của ta...”

Khương Nguyệt “tốt bụng” thay ta giải vây.

Cố Ung hơi nheo mắt lại: “Nàng rất ít khi ra khỏi thành, hôm nay vì sao đột nhiên lại ra ngoài, còn chạy đến ngôi miếu đổ nát hoang vắng thế này, lại còn kịp thời cứu được tỷ tỷ nàng?”

Câu nói này, thiếu chút nữa là khắc chữ “hoài nghi ta và Bùi Hâm là đồng bọn” lên trên mặt rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta có chút mất kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn hắn: “Vậy Cố thị lang cho rằng thế nào? Ngươi muốn nói, là ta đang hãm hại tỷ tỷ sao?”

“Như ngươi nói xem, tỷ tỷ đối với ta tốt như vậy, người lại hiểu chuyện, vậy ta vì sao phải hãm hại nàng ấy?”

“Hay là trong mắt Cố thị lang, ta chính là một kẻ âm hiểm độc ác, vong ân bội nghĩa?”

Ánh mắt giương cung bạt kiếm lần nữa đối diện nhau, Cố Ung ngẩn ra, nghĩ tới điều gì đó, hàng mi run rẩy, vậy mà khí thế lại có chút yếu đi.

“Ta chỉ là lo lắng nàng cũng trúng kế người khác.”

“Giả dối...”

Vẻ mặt hắn cứng đờ.

Ta khép hờ mắt, nhẫn nhịn cảm giác chua xót.

Ngẩng đầu lên, thần sắc một mảnh trầm tĩnh: “Tùy các ngươi nghĩ thế nào, tóm lại, Bùi Hâm không thể chết, muốn g.i.ế.c hắn, trước hết g.i.ế.c ta đi.”

Ngữ khí dứt khoát xa cách, sắc mặt khó coi của Cố Ung càng thêm tái nhợt.

Bùi Hâm tưởng rằng ta là đến giúp hắn, đi đến bên cạnh ta, túm lấy tay áo ta, ý đồ lấy lòng:

“Ngu muội muội...”

Lời còn chưa dứt, liền bị một luồng kiếm khí sắc bén làm bị thương, người phịch một tiếng, ngã trên mặt đất.

Tay vậy mà lại bị chặt đứt!

“A a a! Cố Ung! Ngươi dám c.h.ặ.t t.a.y ta?!”

“Lần sau còn không thành thật, động tay động chân vào thứ không nên chạm vào, ta không ngại chặt nốt tay còn lại của ngươi.”

“Ta còn chưa kịp chạm vào Khương Nguyệt!”

Cố Ung khựng lại, vô thức liếc mắt nhìn ta một cái, đang muốn mở miệng.

“Cẩm Y Vệ làm việc!”

Ngoài viện đột nhiên truyền đến thanh âm.

Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng tới rồi.

Trước khi ra khỏi phủ, ta sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đã phái người đi báo quan rồi.

Một nam nhân mặc phi ngư phục sắc đỏ như lửa bước vào.

Tuy rằng dung mạo tuấn lãng, nhưng ánh mắt lại sắc bén như chim ưng.

Cố Ung kinh ngạc: “Vệ Chỉ huy sứ?”

Ta ngẩn ra, vậy mà lại là Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ đích thân tới?

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com