Khuê Phòng Phù Họa Ký

Chương 1



01

 

Ta sinh ra trong danh môn họ Khổng ở vùng Lũng Thượng, xếp hàng thứ tư, tên gọi Nghi Trinh.

 

Phụ thân là đương triều Tể tướng, được bệ hạ hết mực tín nhiệm.

 

Mẫu thân họ Tạ, là chính thất, sinh được sáu hài tử, hai trai bốn gái.

 

Gia huấn họ Khổng có chép: “Giáo dưỡng khuê môn, nghiêm hơn luật pháp.”

 

Nữ nhi họ Khổng từ ba tuổi đã bắt đầu học Lục nghệ.

 

Ngoài Lục nghệ còn học thêm cầm kỳ thư họa, thậm chí cả nghệ thuật phòng the, đều sớm hơn các tiểu thư khuê các khác ba năm.

 

Phụ thân coi trọng nhất là trưởng tử, hai vị huynh trưởng từ thuở nhỏ đã được người đích thân dạy dỗ kèm cặp.

 

Trong số các nữ nhi do chính thê sinh ra, chỉ có trưởng tỷ Như Chương là được xem trọng nhất.

 

Đến tiết Trùng Dương, phủ Thân vương gửi đến một đôi ngọc bích Hòa Điền làm lễ vật.

 

Phụ thân liền trước mặt mọi người dặn dò mẫu thân, phải càng thêm nghiêm khắc dạy bảo trưởng tỷ.

 

Trong lúc rảnh rỗi, phụ thân nói: “Hôm qua Thân vương điện hạ được thánh thượng ban cho một đôi ngọc bội song long.”

 

Ta ngây thơ nhìn song thân mỉm cười với nhau, vẫn chưa hiểu được đôi ngọc kia có ý nghĩa gì.

 

Chỉ nhớ vị Thân vương điện hạ này là hoàng tử duy nhất được thánh thượng mang theo khi tuần du phương Nam.

 

Ra khỏi hoa sảnh, liền thấy nhị tỷ Tương Huệ một mình tựa bên hành lang.

 

Tay nàng khẽ phe phẩy chiếc quạt tròn, thấy ta bước ra, ánh mắt xoay chuyển đã đổi thành nét tươi cười khác.

 

“Cuối cùng tứ muội cũng chịu ra, tỷ tỷ đợi đến tê cả chân rồi đây.”

 

Nàng thân thiết nắm lấy tay ta.

 

“Vừa nãy nghe ma ma nói, hoa văn mãng giao trên miếng ngọc kia, giống y như tế khí trong Thái miếu.”

 

“Vị đại tỷ của chúng ta, thật đúng là có phúc.”

 

Thấy ta lộ vẻ nghi hoặc, nhị tỷ Tương Huệ đưa quạt che nửa khóe môi son.

 

“Thôi vậy, ta nói mấy lời này làm gì, nắng thế này khiến người hoa cả mắt. Tứ muội đi hái ít hoa mộc với ta được không? Lát nữa bảo phòng bếp làm bánh hoa mộc cho muội ăn.”

 

Tính nàng xưa nay vẫn vậy, lời nói luôn hàm ý sâu xa, nhưng chưa bao giờ vượt quá giới hạn.

 

Khiến người khác khó lòng đoán được rốt cuộc nàng đang nghĩ điều gì.

 

02

 

Cuối xuân, hoa tử đằng nở rộ rực rỡ.

 

Trưởng tỷ gặp biểu ca họ Tạ dưới giàn hoa.

 

Người ấy tuy xuất thân hàn vi, song dung mạo tuấn tú thanh nhã, vì nhiều lần thi rớt, nên chỉ đảm đương việc tu sửa vặt vãnh trong phủ, chăm sóc cây cỏ hoa viên.

 

Không rõ trưởng tỷ trúng phải tà khí gì, lại thu nhận chiếc khăn tay thêu thành chữ “kết phát đồng tâm” hắn đưa, ngày ngày giấu kín bên người.

 

Từ đó, nàng thường mượn cớ dẫn ta đi thả diều để tới khu vườn vắng.

 

Diều vừa bay lên trời, nàng liền viện cớ mệt nhọc, bảo ta tự mình hái hoa vui chơi, còn nàng thì một mình đi nghỉ trong tiểu đình ở góc Tây Bắc.

 

Hôm ấy, khu vườn vắng lặng lạ thường, ta đang nhón chân thu dây diều.

 

Chợt thấy phía sau tảng đá Thái Hồ lóe lên vạt áo đoạn màu lam sẫm.

 

Không biết từ lúc nào, phụ thân đã đứng đó, sắc mặt âm trầm như sắt đá.

 

Hiếm có khi nào người đi một mình, không có cả đoàn tùy tùng và khách khứa theo sau.

 

Chỉ có Hà tổng quản cùng hai tiểu đồng đứng lặng lẽ cách ba bước, trông hệt ba pho tượng gỗ.

 

Cuộn dây trong tay ta rơi “phạch” xuống đất, ánh mắt phụ thân quét tới như lưỡi d.a.o bén.

 

Ta vội cúi đầu, lại liếc thấy rèm trúc Tương Phi ở tiểu đình khẽ lay trong gió, lờ mờ hiện lên bóng dáng trưởng tỷ và tên tú tài nọ đang tay nắm tay nhìn nhau.

 

Hoa tử đằng rơi lả tả, vài cánh đáp xuống bên ủng đen của phụ thân, bị người giẫm nát trong bùn.

 

Khi tú tài họ Tạ bị tiểu đồng lôi ra, sắc mặt đã trắng bệch như tro.

 

Trưởng tỷ lại vẫn thẳng lưng kiêu hãnh, lần đầu tiên trong đời trái lời phụ thân.

 

“Nữ nhi không muốn làm chim trong lồng son, thà làm đôi uyên ương trong cảnh thanh bần…”

 

“Ngốc nghếch!” Phụ thân không giận mà cười.

 

“Ngươi cho rằng thiên hạ này thật sự có nơi nào thanh tịnh thoát khỏi quyền thế ư?”

 

“Nếu hôm nay ngươi không phải là thiên kim của Tể tướng, ngày mai ngươi sẽ hiểu. Tình cảm không được quyền thế bảo hộ, chỉ là cá nằm trên thớt, người ta muốn xẻ lúc nào thì xẻ!”

 

Trưởng tỷ còn định nói tiếp, phụ thân đã bất chợt giơ tay cắt ngang.

 

“Đã vậy, nếu sách thánh hiền không rửa nổi trái tim si tình của ngươi, thì để thế gian này dạy cho ngươi một bài học.”

 

Đêm ấy, trưởng tỷ bị trói tay chân, nhét vào kiệu nhỏ rèm xanh, đày đến trang trại ngoài thành.

 

Mẫu thân gọi bốn tỷ muội còn lại đến trước mặt, tay cầm kéo vàng chậm rãi tỉa cây hải đường quý trong chậu.

 

“Các con có biết vì sao tiểu thư thế gia phải học cầm kỳ thư họa không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Không phải để các con giả vờ thanh nhã.”

 

“Mà là để hiểu, trong thế gian này, cái gọi là phong nhã lay động lòng người, thường ẩn chứa những cuộc chọn lựa tàn nhẫn nhất.”

 

Người đột ngột ngẩng đầu, lần lượt quét mắt qua bốn tỷ muội chúng ta.

 

“Nữ nhi của phủ Tể tướng có thể nói đến chuyện tình cảm, nhưng phải là trong trướng thêu phượng khảm vàng, trên gia phả môn đăng hộ đối.”

 

“Các con, có ghi nhớ chăng?”

 

Mấy tỷ muội đồng loạt cúi đầu dập trán đáp vâng.

 

Chưa đầy một tháng sau, trưởng tỷ gửi thư về.

 

Trên giấy là vết lệ loang lổ, từng chữ đều tràn đầy hối hận ăn năn.

 

Mẫu thân xem xong, liền ném thư vào lò xông hương, lửa l.i.ế.m qua, chỉ còn tro bay như bướm đen tung cánh.

 

Nhị tỷ đúng lúc bưng lên chiếc khăn thêu, mẫu thân đón lấy, làm bộ như vô ý mà hỏi:

 

“Qua Tết rồi, con cũng nên bắt đầu xem mắt, có trúng ý lang quân nào chưa?”

 

Nhị tỷ nghiêng đầu nép vào lòng mẫu thân, nũng nịu thưa:

 

“Nữ nhi tuy ngu dốt, nhưng cũng nhớ trong ‘Nữ Giới’ có dạy: ‘Thanh nhàn trinh tĩnh, giữ tiết đoan trang’.”

 

“Hôn sự là đại sự cả đời, tất nên phải do phụ mẫu làm chủ, nữ nhi chỉ mong được hiếu thuận bên cha mẹ thêm vài năm.”

 

Nhị tỷ tuy không rực rỡ như trưởng tỷ, nhưng lại có đôi mắt linh động, cư xử luôn đúng mực.

 

Trong mắt mẫu thân thoáng hiện ý khen ngợi, khẽ ôm nhị tỷ vào lòng, dịu giọng nói:

 

“Ba hôm nữa, vương phủ có tiệc thưởng hoa, con theo ta đến đó.”

 

Ta hiểu, đây là một cuộc trao đổi mà ai nấy đều ngầm hiểu.

 

Đây chính là thế gia đại tộc.

 

Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ đều hàm chứa thâm ý; ngay cả tình mẫu tử, cũng ẩn chứa những toan tính dày đặc.

 

03

 

Thu về, trưởng tỷ cuối cùng cũng được rước về phủ.

 

Đóa cẩm tú Trường An từng rực rỡ áp đảo muôn hoa năm nào, nay gầy trơ da bọc xương.

 

Chiếc váy la mỏng màu nhạt lủng lẳng trên thân thể héo hon, chỉ cần một làn gió nhẹ cũng đủ thổi nàng bay mất.

 

Nàng quỳ trên phiến đá ngọc trắng, liên tục dập đầu, trán lấm lem bụi đất mà vẫn không hay biết.

 

Phụ thân ngồi cao trên ghế thái sư, đôi tay từng nâng râu tán thưởng mỗi khi khảo bài nay chỉ khe khẽ vuốt quanh vành chén trà.

 

Tới cái dập đầu thứ tám, nhị tỷ bước lên dìu dậy.

 

“Phụ thân, trăm điều sai đều là do tên tú tài họ Tạ kia, trưởng tỷ đã biết lỗi, xin người rộng lòng tha thứ.”

 

Nàng dịu dàng dùng khăn lụa lau trán trưởng tỷ.

 

“Tỷ tỷ thật là cố chấp, cái trán mà để sẹo thì không chỉ hủy đi dung nhan, mà còn khiến người ngoài nghĩ phủ ta ngược đãi nữ nhi.”

 

Mấy lời ấy khiến sắc mặt phụ mẫu ngồi trên cao đồng loạt trầm xuống.

 

Trưởng tỷ thuận thế nắm tay nhị tỷ, nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt.

 

“Tỷ tỷ từ nay nhất định sẽ đồng tâm hiệp lực cùng muội, hiếu thuận với phụ mẫu.”

 

Từ đó, trưởng tỷ tuy được trở về khuê phòng, nhưng không còn được phụ thân ưu ái như xưa.

 

Càng như vậy, nàng lại càng chăm chỉ gắng sức.

 

Sáng sớm luyện chữ, nửa đêm tập múa, buổi trưa xem sổ sách trong phủ.

 

Mỗi khi ra ngoài, công tử Trường An chen nhau ném quả tỏ tình, chỉ để được một lần trông thấy dung nhan nàng.

 

Mẫu thân mỗi lần ra tiệc đều mang theo hai giai nhân đi cùng.

 

Một là trưởng tỷ mỹ lệ nghiêng nước nghiêng thành, một là nhị tỷ lanh lợi khéo léo, lời nói khôn ngoan.

 

Người thì chỉ một ánh mắt đã ngâm được thơ, người thì vài ba câu đã hóa giải được lúng túng trong tiệc rượu.

Hồng Trần Vô Định

 

Ta mơ hồ cảm thấy, mỗi lần hai người đồng hành, khoảnh khắc tay áo chạm nhau, đều mang theo một chút tranh đua khó mà nhìn ra.

 

Tháng Chạp, trong cung mở yến tiệc thưởng mai.

 

Hai vị tỷ tỷ cùng phụ mẫu tiến cung.

 

Nhạc sư dạo khúc "Nghi Thường", chỉ thấy trưởng tỷ tung tay áo rộng, múa nhẹ như hồng nhạn, bước đi như dạo bước trên trăng.

 

Một khúc múa kết thúc, trong điện lặng ngắt như tờ, ngay cả thánh thượng trên long ỷ cũng quên cả uống rượu.

 

Ngài xoa ngón tay cái đeo nhẫn ngọc, thật lâu sau mới cất tiếng:

 

“Khổng khanh nuôi được ái nữ thật tốt, khiến các công chúa của trẫm bỗng trở nên tầm thường.”

 

Phụ thân nghe vậy liền rời ghế quỳ bái.

 

“Thần lấy làm lo sợ.”

 

“Công chúa là cành vàng lá ngọc, như vầng trăng giữa trời cao, tiểu nữ chỉ như ánh sáng yếu ớt nơi hòn sỏi, đâu dám tranh cùng nhật nguyệt.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com