Vương Khuê Khuê thành thật đứng bên giường Cố Tinh, thành tâm giải thích:
“Anh đừng tức giận, vừa rồi tôi thật sự rất tò mò nên mới đo một chút, nếu anh cảm thấy không công bằng, tôi có thể nói cho anh biết vòng n.g.ự.c của tôi, là 36D.”
Trong phòng bệnh vốn rất yên tĩnh lại càng thêm yên tĩnh.
Vương Khuê Khuê cùng Kiều Mật Mật tan tầm đúng năm giờ chiều.
Nhưng lại không biết rằng, sau khi hai người rời đi, hai người đàn ông trên giường mở bừng mắt.
Cố Tinh nhìn anh trai: “Anh, của em là mười chín….”
Cố Lẫm xoay người, điều chỉnh cơ thể cứng ngắc của mình: “Câm miệng!!”
Lại một buổi sáng nữa. Vương Khuê Khuê vừa đi lại quanh giường bệnh vừa bấm ngón tay tính toán:
“Không đúng! Thật sự không đúng!”
“Dựa theo quẻ tượng tớ vừa tính, hai người bọn họ lẽ ra phải tỉnh rồi mới đúng. Hơn nữa, hôm qua Cố Tinh còn cười trộm....” Vương Khuê Khuê lẩm bẩm nói.
Kiều Mật Mật đang xem sách y khoa, bất đắc dĩ mà nhìn về phía Vương Khuê Khuê:
“Vương Khuê Khuê, người thực vật nằm mơ mà cười là chuyện bình thường, bọn họ thậm chí còn có thể ‘chào cờ’ buổi sáng.”
Vương Khuê Khuê quay sang Kiều Mật Mật: “Anh ta không có, liệu có phải không được hay không?”
Kiều Mật Mật đỡ trán.
Vương Khuê Khuê có chút không xác định: “Cậu nhìn Cố Lẫm thử xem, xem anh ta có hay không.”
“Tớ không nhìn đâu.”
“Tại sao?”
“Tớ chắc chắn anh ấy có thể!”
“Vì cái gì??”
Mặt Kiều Mật Mật đỏ bừng, không trả lời.
Sau khi Vương Khuê Khuê thúc giục mấy lần, cô nàng mới mơ hồ lí nhí: “Hôm qua tớ nhìn thấy rồi.”
“Cậu thế mà dám lén nhìn sau lưng tớ!” Vương Khuê Khuê khiếp sợ, Kiều Mật Mật vẫn luôn hướng nội, lại rụt rè, nhút nhát, làm việc cũng tương đối quy củ, có nguyên tắc.
Kiều Mật Mật đứng dậy, dưới giám sát của Vương Khuê Khuê bắt đầu gãi ngứa. Cố Lẫm thì nhíu mày, như thể gặp ác mộng, biểu tình rất thống khổ.
Kiều Mật Mật thu tay lại: “Không chơi nữa, lỡ chốc nữa Cố phu nhân đột kích kiểm tra, chúng ta liền xong đời.”
Vương Khuê Khuê hoàn hồn, đột nhiên nhớ ra —— Ở góc phòng bệnh, có một cái camera…
Vương Khuê Khuê run rẩy, quay đầu: “Tiêu rồi, có camera…”
Kiều Mật Mật sững người, mở to mắt nhìn: “Tiêu rồi, chúng ta tiêu rồi!”
Cố phu nhân nổi tiếng là người rất thương con! Nếu là bà ấy thấy hai người con trai đang hôn mê bị đối xử thế này, chắc chắn hai người sẽ gặp phiền toái.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc, bà Cố giẫm giày cao gót đi tới.
Bà tức giận đến mặt mày méo mó: “Hai cô, đi quét dọn trang viên cho tôi, quét một tuần, tự mình suy nghĩ cho rõ!”
Lúc bị bảo vệ kéo đi, Vương Khuê Khuê thật sự không cam lòng.
Bởi vì, Vương Khuê Khuê lại nhìn thấy Cố Tinh cười trộm.
……
Trong phòng bệnh.
Cố Tinh chậm rãi ngồi dậy, hắt hơi vài cái.
Hắn nghiêng đầu, nhìn về phía anh trai: “Anh, Vương Khuê Khuê sắp hành hạ em đến ch rồi, làm sao đây?”
Cố Lẫm cũng sờ sờ cái mũi, vừa rồi anh ta cũng thiếu chút nữa bại lộ. Ánh mắt nhìn em trai đầy vẻ oán hận.
“Vợ của em, em hỏi anh làm gì?”
Cố Tinh im lặng, lại hỏi Cố Lẫm: “Chị dâu thực sự lén nhìn sao?”
Cố Lẫm quay đầu, không nói gì.
“Anh nói xem, đúng thật không nghĩ tới nha, chị dâu nhìn bề ngoài có vẻ hiền thục, nhưng sau lưng lại làm ra được loại chuyện này.”
“Tất cả là do vợ em xúi bẩy!!”
“Liên quan gì đến Vương Khuê Khuê nhà em! Cô ấy rất thành thật, lại còn ngoan ngoãn!” Cố Tinh lập tức thay đổi sắc mặt, không vui. Được cái tính bao che người nhà lại được di truyền rất tốt.
Bà Cố nhìn hai đứa con trai, không nói gì, chỉ đảo mắt một vòng rồi đi ra ngoài đi mua sắm.