Khúc Tái Hồi Cho Người Không Tên

Chương 10



“Anh lại mặc kệ em rồi sao?

Đừng đi mà… anh không được đi…”

 

Sự im lặng này khiến tôi sợ hãi,

nước mắt không kiềm được mà lặng lẽ rơi.

 

“Ma cáu kỉnh…

Đừng để em lại một mình có được không?”

 

Căn phòng trống trải, lạnh buốt,

lời gọi của tôi vang vọng lại chính tôi,

nặng nề và tuyệt vọng.

 

Trước linh đường,

điện thoại của Lâm Dự Bạch được đặt ngay ngắn.

 

Anh ấy quả nhiên đã rời đi.

Để lại tôi một mình giữa thế giới này.

 

Trong điện thoại của Lâm Dự Bạch

còn lưu một tin nhắn chưa gửi.

 

“Đã thử rất nhiều lần, vẫn không thể để em thấy được anh.

Trái lại, thời gian tỉnh táo của anh càng ngày càng ngắn.

Dù có luyến tiếc đến đâu, cũng biết mình nên lui về hậu trường.

Cảm ơn em đã cho anh một lần trở lại đầy rực rỡ như thế,

được cùng em sống những ngày tháng ấy,

anh không còn gì nuối tiếc.

Xin hãy chôn tro cốt anh cạnh ba mẹ,

anh muốn ngủ một giấc thật ngon.

Đừng nhớ anh,

Phó Vấn Hạ,

xin em hãy sống thật tốt.”

 

Tôi nhấn gửi.

Ôm chặt lấy điện thoại, nức nở đến nghẹn lời.

 

Ma cáu kỉnh của em à…

Ngay cả một dấu chấm hỏi cũng không còn.

Anh sẽ không bao giờ phản bác tôi nữa rồi.

 

Tôi sẽ sống thật tốt.

Muốn tôi quên anh à? Không đời nào.

 

Vì tôi tin,

ở đâu đó,

Lâm Dự Bạch vẫn đang chờ tôi,

chờ đến ngày chúng tôi một lần nữa gặp lại nhau.

9.

Nhà họ Tiêu không thể đuổi tôi đi được.

Tôi sống kiên cường hơn bất cứ lúc nào.

 

Một tháng sau, tôi trở lại Đoàn Kịch Mộng Tưởng.

Hội đồng quản trị đã bãi miễn Tiêu Như Tùng,

ông ta không còn là đoàn trưởng nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giới âm nhạc không đến nỗi trắng đen lẫn lộn,

bây giờ kẻ bị cả giới đào thải là nhà họ Tiêu.

 

Nghe nói Tiêu Như Tùng bị đột quỵ,

tôi chưa kịp nhìn thấy bộ dạng méo miệng méo mắt của ông ta,

cũng có hơi tiếc.

 

Nhưng Tiêu Hàm thê thảm thế nào, tôi lại được thấy rõ ràng.

 

Cô ta đến 502 tìm Lâm Dự Bạch,

nhưng phòng linh đường trống rỗng,

liền chạy đến đoàn kịch làm loạn.

 

Tôi nhìn mái tóc khô xác, gương mặt trắng bệch của cô ta,

chỉ thấy thương hại.

 

Một người khi đã mất đi ý chí,

cũng như cái xác rỗng bị rút hết linh hồn.

 

Cái xác rỗng ấy,

mặc quần tất rách tua tủa,

trông thật thảm hại, tiêu điều.

 

“Cô đã cướp mất Lâm Dự Bạch rồi!” — cô ta gào lên.

“Các người cướp mất cuộc đời của anh ấy,

tôi chỉ giúp anh ấy đòi lại một phần nhỏ nhất mà thôi.”

 

Tiêu Hàm trừng trừng nhìn tôi:

“Rõ ràng anh ta c.h.ế.t rồi,

vậy cô làm sao thu âm được album đó?”

 

Tôi mỉm cười:

“Đó là bí mật.”

 

Bản quyền album của Lâm Dự Bạch được bán với giá kỷ lục.

Tôi dùng số tiền ấy lập ra Quỹ Học Bổng Piano Lâm Dự Bạch,

chuyên giúp đỡ những đứa trẻ nghèo nhưng có giấc mơ âm nhạc.

 

Lâm Dự Bạch,

tôi tuyệt đối không cho phép anh biến mất.

 

Tôi muốn anh có một cái tên.

Tôi muốn anh có hơi ấm, có sự sống.

Tôi muốn anh được ngợi ca, được ghi nhớ.

 

Tôi muốn anh nhận được vô số tình yêu và biết ơn.

 

Tôi muốn khi anh yên nghỉ bên ba mẹ,

khóe môi anh cũng khẽ mỉm cười.

 

Lâm Dự Bạch.

 

— Rừng, đảo, thanh bạch.

Tên cậu…

đáng được cả thế giới này khắc ghi.

(Hoàn Thành)


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com