Trên mặt anh đầy vẻ khó chịu, trong ánh mắt lại thấp thoáng một tia giễu cợt xa lạ.
“Em từ khi nào lại trở nên ích kỷ như vậy? Bây giờ em sống tốt rồi, thì có thể trơ mắt nhìn đồng loại của mình gặp bất hạnh sao? Tính cách của Thẩm Nhu, em đâu phải không biết. Nếu không phải thật sự hết cách, cô ấy có tìm đến anh cầu cứu không? Quan Tình, em nói ra những lời lạnh lùng như thế với bạn bè, em không thấy xấu hổ à?”
Tôi kinh ngạc nhìn anh.
Như thể đang đối mặt với một người hoàn toàn xa lạ.
Tôi đã rất lâu rồi không cãi nhau với ai.
Dù là đồng nghiệp, người thân, hay là với Từ Sâm.
Từ sớm tôi đã hiểu rõ, cãi vã không thể giải quyết vấn đề, nó chỉ biến cuộc đối thoại thành sự va chạm của cảm xúc khi lý trí dần bị bào mòn.
Dù có cãi nhau, thì cũng chỉ là phương tiện, chứ không phải mục đích.
Nổi giận hại thân.
Và người bị tổn thương đầu tiên, chính là bản thân mình.
“Cuộc sống hiện tại của em là do từng bước em nỗ lực mà có được, vì sao em phải thấy xấu hổ vì bất hạnh của người khác?”
Từ Sâm đứng trước giường, liếc tôi lạnh lùng.
“Hôm nay anh nhất định sẽ đi.”
Ban đêm, Từ Sâm trở về lúc nào, tôi không biết.
Sáng ra khi tôi đi làm, đôi giày của anh nằm ngả nghiêng trước cửa.
Cửa phòng ngủ phụ đóng kín.
Hôm đó, tôi có một cuộc họp đánh giá tổ chức.
Rất quan trọng.
Không thể để anh làm ảnh hưởng đến cảm xúc của tôi.
4
Cuộc xích mích nhỏ đó, đến tối là đã qua đi.
Khi tan làm về nhà, trên bàn đã bày sẵn cơm canh nóng hổi, một đĩa trái cây đã được cắt sẵn.
Còn có cả một chiếc bánh sinh nhật.
Anh bưng một bát canh ra, cười nhẹ như không có chuyện gì xảy ra:
“Đúng lúc lắm, mau đi rửa tay ăn cơm thôi, anh làm món cá kho xì dầu em thích nhất đấy.”
Tôi cụp mắt xuống, từ từ đặt túi lên tủ cạnh cửa, ngẩng đầu cũng mỉm cười.
“Chúc mừng sinh nhật.”
Anh cười ha ha:
“Ba mươi mốt rồi, già mất rồi.”
Lúc ăn cơm, anh nói như thể vô tình:
“Tối qua anh mắng cho Thành Hổ một trận rồi về ngay, sợ đánh thức em nên ngủ tạm bên phòng nhỏ.”
Tôi khẽ gật đầu, không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khi ăn xong đứng dậy, chợt nhớ ra điều gì, tôi quay sang bảo anh:
“Gần đây em ngủ không ngon, hay là anh cứ ngủ ở phòng nhỏ một thời gian đi?”
Anh sững người một thoáng.
“Được.”
Những ngày sau đó, cuộc sống giữa tôi và Từ Sâm lại quay về vẻ yên ổn.
Tôi bận rộn với việc phỏng vấn và làm thủ tục nhận người mới trong đơn vị.
Anh thì bận khởi động một dự án mới của công ty.
Cứ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chúng tôi đều là kiểu người lý trí hơn cảm tính.
Làm gì cũng sẽ cân nhắc được – mất.
Tôi nghĩ, có lẽ đó chính là ưu điểm của việc kết hôn với người lý trí.
Nhưng rất nhanh sau đó, tôi phát hiện ra mình đã sai.
5
Em trai tôi – Quan Phong – đột nhiên gọi điện cho tôi.
Nó nhỏ hơn tôi sáu tuổi, vừa tốt nghiệp thạc sĩ, hiện đang tìm việc làm.
Nó vòng vo một hồi, nói mấy chuyện chẳng đầu đuôi, cuối cùng mới hỏi:
“Chị này, dạo này chị với anh rể thế nào rồi?”
Tôi thấy lạ:
“Có gì thì cứ nói thẳng đi.”
Nó ấp a ấp úng nói ra hết, trong lòng tôi dần dần dâng lên một cơn giận.
Quan Phong học ngành Kỹ thuật vật liệu. Những năm gần đây, ở trường nó, cứ sinh viên nào muốn ở lại thành phố này, gần như 100% đều được nhận vào làm trong doanh nghiệp mà Từ Sâm hiện đang quản lý.
Vậy mà Quan Phong nói, nó bị loại ngay ở vòng phỏng vấn.
Lý do là: lãnh đạo cấp trên không phê duyệt.
“Chị à, lớp em có tám đứa muốn ở lại đây làm việc, chỉ có mỗi em bị từ chối, nên em mới nghĩ không biết có phải bên anh rể… có ý gì khác không…”
Cúp máy xong, tôi điều chỉnh lại cảm xúc, lập tức gọi cho Từ Sâm.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Anh không bắt máy.
Mười phút sau, anh mới gọi lại.
“Tại sao Quan Phong lại không đủ điều kiện để được nhận vào công ty các anh?” – Tôi mở miệng liền hỏi thẳng.
Bên kia điện thoại, anh ta khựng lại hai giây, rồi chậm rãi lên tiếng:
“Tình Tình, nó không có điểm nào không đạt cả.”
“Vậy tại sao lại bị loại?”
“Ừm… chuyện là thế này. Lãnh đạo lần này muốn tuyển một người có kinh nghiệm xã hội, nên cắt giảm một suất biên chế. Sau khi cân nhắc tổng thể, đúng là anh đã chủ động đề nghị loại tên Quan Phong ra.”
“Anh mới nhậm chức chưa lâu, nếu ngay lập tức tuyển em vợ vào, thì kiểu gì cũng bị đồn đại là thiên vị, là lợi dụng chức vụ để tư lợi. Tình Tình, em nên hiểu cho anh—”