Một tay cô vẫn bị Hạ Chước nắm chặt. Từ lúc bước ra khỏi thang máy, anh chưa từng buông tay, dù chỉ một khoảnh khắc.
Hạ Chước như sực tỉnh, khựng lại:
“Chờ anh một chút.”
Đêm hè se lạnh, thiếu niên buông tay cô ra, rồi khuất dần sau tán cây rậm rạp.
Quan Tinh Hòa chớp chớp mắt, còn hơi ngơ ngác.
Phải một lúc sau, cô mới thấy tim mình run rẩy, má ửng hồng vì bối rối.
Cô cảm thấy mu bàn tay mình dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm từ tay anh.
Cả trái tim cũng như bị anh nắm lấy.
Thì ra, yêu là cảm giác như thế này…
Tựa như có dòng điện chạy qua tim vừa ngứa, vừa ấm áp.
Xe buýt chậm rãi lăn bánh ngang qua.
Thiếu niên đạp ánh trăng, vội vã trở lại.
Trong n.g.ự.c anh ôm một bó hồng nhạt đang nở rộ.
“Cho em này.”
Đôi mắt đen của anh ánh lên chút dịu dàng hiếm thấy.
Quan Tinh Hòa sững người một giây, rồi mới đưa tay đón lấy.
Cô biết, bó hoa hồng lớn như thế này, nếu không phải người có điều kiện thì thật không dễ mua.
Mà năm nay, kể từ khi anh rời khỏi Hải Thị, chưa từng nhận một xu nào từ nhà họ Quan.
Quan Tinh Hòa cũng từng đi làm thêm, nên hiểu việc kiếm tiền vất vả thế nào.
Nhưng con gái mà, sao có thể từ chối một khoảnh khắc lãng mạn như vậy?
Nụ cười của cô sáng rỡ như cả bầu trời sao tụ lại nơi khóe môi.
“Đẹp quá… cảm ơn anh.”
Anh mím môi nhẹ:
“Không cần cảm ơn.”
Cô nâng niu bó hoa như trân bảo, lúc thì cúi đầu ngắm nghía, lúc lại dùng ngón tay khẽ chạm vào những cánh hoa.
“Anh nghĩ là…”
Quan Tinh Hòa chớp mắt:
“Anh nghĩ gì cơ?”
Anh nắm chặt tay:
“Thôi… không có gì.”
Ngoài khu nhà, ánh đèn lờ mờ.
Giờ cô mới chợt cảm thấy luyến tiếc.
Ánh mắt cô chạm phải đôi tay với các khớp rõ ràng của anh.
Bất giác… lại muốn nắm lấy thêm một lần nữa.
Trái tim cô đập thình thịch, hồi hộp đến khó thở.
Cô cố tình tiến lại gần vài bước, khẽ chạm nhẹ mu bàn tay anh như thể vô tình.
Mu bàn tay anh không mịn màng, có mấy đường gân xanh nổi rõ, trông rất mạnh mẽ.
Ngón tay thon dài của cô lặng lẽ lần theo những đường gân ấy, nhưng rồi…
Bất ngờ, tay cô bị giữ chặt lại.
Trong bóng đêm, giọng thiếu niên trở nên khàn đặc, như đang cố kìm nén điều gì đó:
“Đừng nháo nữa, mau về đi.”
“Ừm…” cô mím môi, nhưng tay anh lại siết chặt đến thế, rốt cuộc là ai không nỡ để cô đi chứ?
Hình như anh cũng nhận ra điều đó, khẽ buông tay ra một chút như lén lút tự dằn lòng.
Ánh đèn đường không biết từ lúc nào đã mờ đi.
Giọng anh trầm xuống:
“Về đi.”
Quan Tinh Hòa đáp:
“Ừ, mà vừa nãy anh định nói gì đó đúng không? Nói nửa chừng thế, để người ta khó chịu lắm.”
Hạ Chước mím môi.
“Là… là…”
Cổ họng anh khẽ chuyển động.
“Em thấy hoa hồng đỏ đẹp hơn hay hoa hồng phấn đẹp hơn?”
Quan Tinh Hòa ngẫm lại, rồi bất giác mỉm cười.
Ra là… đang ghen sao?
Cô cố nhịn cười:
“À… chuyện đó à, em thấy chắc cũng giống nhau thôi.”
Nhìn thấy vẻ buồn thoáng hiện trong mắt cậu, cô rốt cuộc không nhịn được, bật cười “phụt” một tiếng:
“Lừa đấy. Dĩ nhiên là hoa hồng phấn rồi!”
Đôi mắt đen láy của anh như bừng sáng dưới ánh trăng, ý cười lặng lẽ lan dần từ đuôi mắt đến khóe môi.
“Ừ.”
Cô quả nhiên rất hợp với hoa hồng phấn.
Nụ cười trên môi Quan Tinh Hòa dịu lại, vẻ mặt nghiêm túc hơn:
“Nhưng nếu anh tặng em hoa hồng đỏ, thì em sẽ thích hoa hồng đỏ hơn.”
Hạ Chước lập tức hiểu ý cô.
Đồng tử co lại, một cảm giác vừa ngọt ngào vừa ấm áp lan khắp lồng ngực.
Cô cười khẽ:
“Anh ghen trông đáng yêu thật đấy.”
Anh ngượng ngùng gãi mũi, khẽ ho một tiếng:
“Đừng nói linh tinh, mau về đi.”
“Biết rồi.” Cô vẫy tay, “Anh mau ra sân bay đi, không lại trễ mất chuyến.”
Bóng dáng nhẹ nhàng của cô dần khuất dưới ánh trăng.
Hạ Chước đứng đó, ngẩn người.
Không biết đã bao lâu trôi qua, điện thoại trong túi rung lên.
Là cô gửi một bức ảnh:
Bó hoa hồng phấn đã được cắm gọn gàng trong bình thủy tinh, đặt trên bàn học.
Khóe môi anh khẽ cong lên mà không hay biết.
~~
Đại học Kinh Thị bước vào kỳ nghỉ hè, lịch thi cuối kỳ ban đầu bị dời đi dời lại nhiều lần.
Đến khi thi xong môn cuối cùng, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Ra khỏi phòng thi, ánh nắng gay gắt đổ xuống.
Từ Doanh chen ra khỏi đám đông, vỗ vai Hạ Chước:
“Đi nào, tối nay đi ăn mừng chút đi.”
Sau khi cùng hợp tác một thời gian, quan hệ giữa hai người đã thân thiết hơn.
Từ Doanh nhận ra Hạ Chước tuy trầm lặng, nhưng lại là người dứt khoát, hào sảng, năng lực chuyên môn cũng xuất sắc hàng đầu, nên dần dần cũng quý mến cậu hơn.
Hạ Chước đáp:
“Không được.”
Nam Cung Tư Uyển
Vì môn thi cuối thay đổi lịch mấy lần, vé về Hải Thị đến giờ vẫn chưa chốt được.
Anh đã hứa sẽ quay về với cô, không muốn thất hứa.
Từ Doanh liếc nhìn điện thoại anh, thấy anh đang đặt vé.
“Đừng thế chứ? Chậm lại một ngày về thì có sao đâu.”
Hạ Chước chỉ nhàn nhạt nói:
“Các cậu cứ chơi đi.”
Anh đang tính toán thời gian thì Từ Doanh bỗng thụi vào vai anh, “Ê, nhìn xem kia là ai kìa?”
Hạ Chước ngẩng lên, bước chân bỗng khựng lại.
Giữa trưa hè rực rỡ, cô gái nhỏ đứng dưới tán cây hoa thơm, bên chân là chiếc vali nhỏ xinh. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu lên chiếc váy trắng tinh như rắc lên lớp kim tuyến nhạt màu.
Mọi thứ xung quanh như chợt mờ đi, chỉ còn tiếng tim Hạ Chước đập dồn dập như muốn phá tan lồng ngực.
Anh bước tới, có chút không thể tin nổi:
“Sao em lại đến đây?”
“Đi chơi chứ sao,” cô mỉm cười, giọng nói đầy dịu dàng. “Lần trước đến Kinh Thị, em còn chưa có thời gian đi dạo đàng hoàng cơ mà. Lần này, anh phải đưa em đi chơi cho thật vui nhé.”
“Hay đấy hay đấy!” Từ Doanh từ phía sau ló đầu ra, “Tối nay bọn anh có một buổi tụ tập, em đi cùng luôn nha?”
“Được ạ.” Quan Tinh Hòa cười tươi như nắng.
Hạ Chước đưa cô đến khách sạn trước, để hành lý và nghỉ ngơi. Cô đứng bên khung cửa sổ sát đất, nhìn ngắm cảnh đêm Kinh Thị lung linh ánh đèn.
Hai người đang định ra ngoài thì điện thoại của Quan Tinh Hòa reo lên.
Cô hơi bất an liếc nhìn Hạ Chước, rồi mím môi, xoay người bước vào phòng tắm.
Cách một cánh cửa, dù cô đã cố hạ giọng, Hạ Chước vẫn nghe thấy rõ ràng:
“Dì Vương à, con đi chơi với Tuế Tuế, mấy ngày nay chắc không về được đâu.”
“Yên tâm đi, còn có mấy người bạn khác nữa.”
“Vâng, con cúp máy đây.”
Trái tim Hạ Chước chợt co thắt lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mấy ngày nay, anh luôn né tránh sự thật. Nhưng tất cả dường như đã âm thầm bủa vây.
Phòng làm việc còn đang ở giai đoạn chuẩn bị, một trò chơi không thể nào hoàn thiện chỉ trong hai ba ngày. Thành công vốn dĩ không phải là chuyện một bước lên trời.
Hiện tại anh chẳng có gì trong tay, đơn độc, trống rỗng.
Anh cảm thấy bản thân mình thật hèn mọn. Vậy mà vẫn không dứt ra được khỏi sự ngọt ngào ấy, liên tục phá bỏ lời hứa với chú Quan.
Quan Tinh Hòa lặng lẽ ăn phần thức ăn mà Hạ Chước gắp cho, không nói thêm với Lâm Mộng Trúc câu nào.
Đến ngốc cũng nhận ra ý đồ của cô ta, Quan Tinh Hòa tuyệt đối sẽ không cho cô ta cơ hội chen vào.
Ăn uống xong, cả nhóm đề nghị đi hát karaoke.
Hạ Chước định đưa Quan Tinh Hòa về, nhưng cô bé lại tỏ ra vô cùng háo hức.
Cả nhóm ồn ào kéo nhau đến KTV.
Trong ánh đèn mờ hỗn loạn, thiếu niên lạnh lùng ngồi một góc, góc mặt sâu hút, lặng lẽ mà cuốn hút lạ kỳ.
Lâm Mộng Trúc đi chọn bài hát, tim đập rộn ràng.
Ngành Công nghệ Thông tin của Kinh Đại rất ít nữ sinh, cô vừa vào đã được phong làm “hoa khôi của khoa”. Là nữ sinh duy nhất trong lớp, cô quen với việc được các nam sinh chiều chuộng. Nhưng Hạ Chước lại chưa từng để mắt đến cô dù chỉ một lần. Nhiều lần cô ám chỉ, anh đều như không hiểu.
Vì vậy, lần này cô quyết định… ra tay mạnh hơn một chút.
Nhạc dạo nhẹ nhàng vang lên.
Có người hỏi: “Ai chọn bài này thế?”
Lâm Mộng Trúc vội vàng cầm micro lên.
Đó là một bài hát cũ kỹ đến nỗi Quan Tinh Hòa chưa từng nghe qua.
Trên màn hình hiện lên tiêu đề to đùng: 《Lòng Có Người》
“Cảm giác này có lẽ chưa từng có
Mỗi ngày đều nghĩ đến, mỗi hơi thở đều gọi tên…”
Cô gái ngồi giữa đám đông, ánh mắt không rời khỏi chàng trai đang ngồi trong góc. Giọng hát nhẹ nhàng từng đợt, rõ ràng có ý hướng về anh.
Cả phòng lập tức yên lặng, ai cũng bản năng nhìn về phía Hạ Chước.
Ngay cả Quan Tinh Hòa cũng cảm thấy có gì đó sai sai. Cô mím môi, đang định quay sang nhìn thiếu niên bên cạnh thì…
Nhạc đệm đột ngột tắt.
Màn hình tối om, MV chuyển sang cảnh hai người đàn ông trung niên mặc đồ kỳ quái đang… nhảy múa.
Hạ Chước ngước mắt, nhàn nhạt nói:
“Từ Doanh, đến lượt cậu hát.”
Từ Doanh nhanh chóng pha trò:
“Anh em nào hát với tôi một bài nha! Ha ha ha…”
Không quan tâm đến sắc mặt trắng bệch của Lâm Mộng Trúc, cậu tự nhiên lấy lại micro.
Một màn chuyển cảnh “đi vào lòng đất” khiến cả phòng bật cười, bầu không khí xấu hổ bị xua tan hoàn toàn.
Khi mọi người lần lượt rời khỏi KTV, trên bầu trời đã treo tròn vầng trăng rằm.
Những người khác về ký túc xá, chỉ còn lại Hạ Chước đưa Quan Tinh Hòa về khách sạn.
Không gian vắng lặng, chỉ còn tiếng ve sầu râm ran.
Hạ Chước khẽ nhìn cô một cái, “Ngày mai… muốn đi đâu chơi?”
“Không biết.”
“Muốn đi xem hòa nhạc không?”
“Tùy anh.”
Hạ Chước lo lắng mím môi, hạ giọng:
“Em giận à?”
Cô gái xoay người lại, nghiêm mặt hỏi:
“Anh nói xem, vừa rồi cô gái kia… có phải thích anh không?”
Hạ Chước đứng ngây tại chỗ, lúng túng, mãi sau mới ấp úng:
“Anh… không biết.”
“Hừ!” Quan Tinh Hòa khoanh tay, “Còn giả vờ nữa à? Cô ta còn hát cho anh nghe kìa!”
“Anh đâu có nghe.” Giọng anh mang theo chút dịu dàng mà chính anh cũng không nhận ra, “Hơn nữa…”
Anh bước lại gần một bước.
“Anh chỉ từng hát cho một người.”
“Anh dám hát cho người khác xem nữa coi!” Quan Tinh Hòa cảm thấy tóc mình sắp dựng đứng vì tức.
“Ê, người đó là ai?”
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, giọng Hạ Chước khẽ vang lên như hòa vào màn đêm:
“Là em.”
Quan Tinh Hòa ngẩn ra, chớp mắt.
Trong đôi mắt đen nhánh kia dường như có một chút ánh sáng, lặng lẽ lan tỏa.
“Ở Song Thủy trấn, lúc anh cõng em xuống núi, em không nhớ sao?”
Cô chớp chớp mắt, trong đầu hiện lại đêm mưa tầm tã hôm đó, khi chân cô bị thương, cô cô đơn và yếu ớt tựa lên vai anh, ngang ngược yêu cầu anh hát cho nghe.
Và anh thực sự đã hát, từng câu từng chữ, vụng về mà chân thành.
Khóe môi cô khẽ cong lên, cơn ghen tuông ngọt ngào ban nãy như được rót mật, vừa chua xót vừa ngọt lịm.