Khi Tôi Ngừng Yêu Anh

Chương 5



Hôm nay, trong lễ đính hôn, Trần Hiến Châu mặc bộ vest đen rất trang trọng. Lúc đứng cạnh Cố Thanh Hoài, anh ấy còn cao hơn một chút.

Khác với vẻ gầy gò của Cố Thanh Hoài, thân hình anh ấy là kết quả của những năm tháng rèn luyện trong quân đội.

Cực kỳ có sức hấp dẫn.

Câu “mặc đồ thì gầy, cởi ra thì có cơ bắp” dường như được dành riêng cho anh ấy.

Tôi nhớ lại hai đêm chúng tôi bên nhau.

Trần Hiến Châu chỉ cần một tay là có thể bế tôi lên.

Từ phòng ngủ đến phòng tắm, anh ấy không dừng lại chút nào.

Sau đó…

Nghĩ lại cảnh tượng tôi không kiềm chế được.

Làm ướt cả vùng eo và bụng của anh ấy, thật là lố bịch.

Mặt tôi không khỏi nóng lên.

Tôi giơ tay, dùng mu bàn tay lạnh chạm vào má đang nóng bừng.

Khi nhìn lại Trần Hiến Châu, anh ấy dường như cảm nhận được ánh nhìn của tôi.

Anh ấy liếc nhìn về phía tôi.

Tôi theo phản xạ lùi lại một bước. Tim tôi đập nhanh hơn, mặt lại nóng lên.

“Thực sự là có việc và rất quan trọng.”

Cố Thanh Hoài càng thêm tò mò: “Việc gì mà cậu lại nghiêm túc thế?”

“Anh Châu không phải đang yêu đương đấy chứ?”

“Đúng rồi, mấy lần tôi thấy anh Châu cứ nhìn điện thoại mãi.”

“Thật sự đang yêu à? Là ai, chúng tôi có biết không?”

Trần Hiến Châu cười, nhưng nụ cười không đến được mắt.

Không hiểu sao, tôi thấy nụ cười đó có vẻ buồn bã: “Sau này sẽ kể cho các cậu.”

“Cô ấy khá nhút nhát, hiện tại chưa muốn công khai.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tôi không nói nhiều nữa, kẻo cô ấy biết lại giận.”

Cố Thanh Hoài nhìn anh ấy đầy suy tư: “Thật không? Tôi chưa thấy cô gái nào xuất hiện bên cạnh cậu.”

“Chuyện gần đây thôi.”

Trần Hiến Châu nhìn thẳng vào Cố Thanh Hoài: “Khi nào cô ấy muốn công khai, tôi sẽ dẫn cô ấy ra mắt các cậu.”

“Được, không làm phiền chuyện tốt của cậu nữa.”

Cố Thanh Hoài cười tinh quái: “Cây gỗ ngàn năm cũng đã nở hoa rồi à.”

Rồi anh ta hạ giọng hỏi: “Cậu đã… chưa?”

Trần Hiến Châu trở nên nghiêm túc hơn: “Tôi không thích nói về chuyện đó, không tốt cho con gái.”

Cố Thanh Hoài có chút ngượng ngùng.

Trần Hiến Châu cũng không để anh ta khó xử thêm: “Tôi đi trước đây, vài ngày nữa tôi sẽ mời các cậu tụ họp.”

“Được, mau dẫn bạn gái cậu đến nhé.”

“Đúng đấy, mọi người đều rất tò mò.”

Trần Hiến Châu cười đồng ý, sau đó quay người rời đi.

Khi anh ấy bước ra khỏi cửa xoay, bỗng có người nói bâng quơ: “Hình như mấy lần này đều thiếu Triển Nhan và anh Châu thì phải?”

“Không phải hai người đó đang có gì đó với nhau đấy chứ?”

Cố Thanh Hoài đột nhiên không vui: “Nói linh tinh gì vậy.”

“Hiến Châu từ nhỏ đã ghét Triển Nhan.”

“Các cậu chẳng phải biết tính Hiến Châu sao, cậu ấy ghét nhất là những cô gái bám dai như đỉa.”

“Cũng đúng, hình như họ luôn không ưa nhau.”

Chủ đề nhanh chóng chuyển sang chuyện khác.

Nhưng Cố Thanh Hoài lại cảm thấy trong lòng như có một đám mây đen nặng nề đang đè lên.

Anh ta nhìn ra ngoài qua cửa kính. Bóng dáng của Trần Hiến Châu đã không còn thấy đâu. Triển Nhan cũng đã rời đi từ lâu.

Anh ta suy nghĩ cẩn thận trong lòng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com