Khi Tôi Ngừng Yêu Anh

Chương 2



Tôi cũng không nán lại, vội vàng vào nhà vệ sinh để lau sạch kem trên mặt.

Nhưng vừa tới ngoài nhà vệ sinh, tôi thấy Trần Hiến Châu đang đứng đó hút thuốc.

“Không phải anh đang đi công tác sao?”

Tôi hơi ngạc nhiên, vừa lấy giấy lau mặt vừa hỏi.

Trần Hiến Châu dụi thuốc, từ gương nhìn tôi cười như không cười: “Về sớm.”

“Nếu không sẽ bỏ lỡ vở kịch vừa rồi.”

Tôi xoay người, vo tờ giấy và ném vào mặt anh ấy: “Ý anh là gì hả Trần Hiến Châu.”

Anh ấy không tránh, bị ném trúng nhưng lại có vẻ rất vui: “Sao, anh chỉ đi công tác hai ngày, mà hai người đã muốn nối lại tình xưa rồi sao?”

“Nối lại cái gì chứ, có gì để mà nối.” Tôi bực tức lườm anh ấy.

Trần Hiến Châu gật đầu: “Cũng đúng.”

Nói xong, anh ấy bỗng tiến một bước: “Đừng động đậy.”

“Có chuyện gì vậy?”

Trần Hiến Châu cúi xuống, nâng tay lau đi vết kem dính trên dái tai tôi: “Váy của em cũng bị bẩn rồi.”

“Em biết rồi.”

“Đi công tác về, anh mua cho em một chiếc váy mới, có muốn thử không?”

Khi theo Trần Hiến Châu lên phòng trên lầu, tôi cảm thấy hơi mơ màng.

Thực ra, tôi và anh ấy từ nhỏ đã không hợp nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh ấy luôn thích trêu chọc tôi, vừa chê tôi yếu đuối hay khóc lại còn ngày ngày đùa giỡn.

Sau này, khi tôi chạy theo Cố Thanh Hoài, những người khác trong nhóm coi đó như trò vui, nhưng cũng không có ác ý gì.

Chỉ có Trần Hiến Châu là dường như rất ghét việc tôi bám đuổi Cố Thanh Hoài.

Những năm qua, chúng tôi hầu như không liên lạc, nhưng kể từ đêm đó khi mọi chuyện bất ngờ xảy ra, mọi thứ đã thay đổi.

Ban đầu, tôi đã xóa số anh ấy, quyết định từ nay không gặp lại nhau, nhưng Trần Hiến Châu lại có vẻ rất nghiêm túc.

Lần trước chúng tôi gặp nhau, tôi định nói rõ ràng mọi chuyện với anh ấy, nhưng không biết sao lại lần nữa lên giường với nhau.

Hơn nữa, lần thứ hai rõ ràng còn tốt hơn lần đầu rất nhiều.

Thật lòng mà nói, tôi cũng có chút không thể cưỡng lại.

Tôi không thể không ngắm nhìn Trần Hiến Châu qua gương trong thang máy. Một kẻ ngông cuồng không chịu khuất phục, nhưng lại có một ngoại hình rất thu hút.

Khác với những cậu ấm khác, anh ấy lớn lên trong quân đội và đã từng ở trong quân đội vài năm.

Thân hình anh ấy thật sự không thể chê vào đâu được. Tôi nhớ lại cơ bụng và đường nét sắc sảo trên người anh ấy, còn cả những khối cơ rắn chắc.

Tôi nhớ lại việc tôi khóc và mắng anh ấy là đồ cầm thú và rồi đã cào lưng anh ấy đến chảy máu. Anh ấy không những không giận, còn vụng về dỗ dành tôi.

Trong lòng tôi có chút cảm giác khó tả.

“Triển Nhan.”

Trần Hiến Châu bất ngờ kéo tôi sát vào anh ấy: “Em đang nghĩ gì thế, tai em đỏ hết lên rồi.”

“Nghĩ về cơ thể… à không, nghĩ về cách anh giữ dáng thế nào.”

Tôi che mặt, không dám nhìn anh ấy nữa, nhưng trong lòng lại quyết định, tối nay, sẽ là lần cuối cùng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com