Khi Tôi Ngừng Yêu Anh

Chương 10



Rõ ràng tôi rất ghét anh ấy.

Nhưng tại sao vào lúc này, khi biết anh ấy đã có người trong lòng, tôi lại cảm thấy khó chịu không thể nói thành lời.

“Triển Nhan.”

Cố Thanh Hoài chỉ vào tấm thiệp trong tay tôi: “Nhớ rõ thời gian, đừng đến trễ.”

Hôm đó tôi hẹn cô bạn thân đi uống rượu.

Cô bạn tưởng tôi chịu không nổi việc Cố Thanh Hoài và Lâm Mạn Thư kết hôn.

Nhưng thực ra không phải, chuyện họ kết hôn, trong lòng tôi chẳng gợn chút sóng nào.

Cả đầu tôi chỉ toàn nghĩ đến, cô gái mà Trần Hiến Châu thích là người như thế nào?

Trần Hiến Châu thích một người thì sẽ như thế nào?

Nếu cô gái đó quay lại tìm anh ấy, anh ấy có ngay lập tức đầu hàng và quay lại với cô ấy không?

Tôi thậm chí còn mơ tưởng viển vông về cảnh họ ở bên nhau.

Tôi thậm chí không phân biệt được, tôi là không nỡ xa rời thân thể anh ấy.

Hay là…

Tôi đã có chút rung động với anh ấy.

Sau khi tiễn cô bạn về, tôi gọi điện cho Trần Hiến Châu.

Khi anh lái xe đến đón tôi, tôi đã say đến mức không đứng vững, ngoan ngoãn ngồi trên ghế dài bên đường đợi anh.

Tôi nhìn chiếc xe của anh lao tới, nhìn thân hình cao ráo của anh khi bước xuống xe và đi về phía tôi, nhìn gương mặt cương nghị nhưng lại đẹp trai của anh.

Bỗng nhiên tôi muốn khóc.

Khi Trần Hiến Châu đến trước mặt tôi, tôi đã khóc đầm đìa, nhưng anh không giúp tôi lau nước mắt.

Cũng không dỗ dành tôi như khi trên giường. Anh chỉ đứng đó, nhìn tôi với vẻ mặt không biểu cảm. Nỗi uất ức trong lòng tôi như dòng suối trào ra.

“Trần Hiến Châu…”

Tôi nghẹn ngào đưa tay về phía anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vẻ mặt anh có chút lay động. Vài giây sau, anh mới nâng tay, lau đi giọt nước mắt trên mi tôi: “Triển Nhan, em khóc cái gì?”

Tôi không biết phải nói với anh thế nào. Làm sao để nói với anh cảm xúc của tôi lúc này. Tôi chỉ nằm trên n.g.ự.c anh, lặng lẽ khóc rất lâu.

Khóc đến khi Trần Hiến Châu có vẻ bất lực.

“Được rồi, đừng khóc nữa, anh đưa em về nhà.”

“Đến nhà anh đi.”

Tôi chưa từng ở qua đêm ở nhà anh. Nhưng lần này tôi muốn đến nhà anh.

Tôi muốn ở trên giường anh làm chuyện đó.

Tôi muốn ở bên anh suốt đêm.

Nhưng những điều tôi nghĩ này, tôi lại không đủ can đảm để nói với anh.

Nhà của Trần Hiến Châu rất rộng, bố trí thoáng đãng và gọn gàng.

“Phòng tắm em có thể dùng thoải mái.”

“Đừng vào phòng làm việc của anh, các phòng khác em tùy ý.”

Anh đưa cho tôi đôi dép mới.

Tôi nhìn đôi dép nam to như chiếc thuyền, không thể không hỏi anh.

“Không có dép nữ à?”

“Không có.”

“Anh chưa từng đưa bạn gái về nhà sao?”

“Anh có bạn gái hay không, em không biết à?”

Anh nói cũng đúng, chúng tôi lớn lên cùng nhau.

Nhưng ai cũng có những bí mật không muốn người khác biết, Trần Hiến Châu cũng vậy.

Tôi vừa thay dép vừa giả vờ hỏi một cách vô tình: “Anh đã từng thích cô gái nào chưa?”

Trần Hiến Châu khoanh tay đứng một bên, cười: “Có.”

Tôi đang cúi người thay dép, nghe câu này, người tôi lảo đảo suýt ngã.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com