“Vì cô đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến kỷ luật và hiệu suất làm việc của cả phòng ban. Trước khi Minh Hạo giải quyết xong chuyện riêng của anh ấy, tôi không cần anh ấy ở đây.”
“Chu Thanh, cô có ý gì?” Gương mặt cô ta lập tức biến sắc. “Cô tưởng tôi ở đây là để cản trở hai người dan díu với nhau phải không? Thật đáng tiếc, bây giờ anh ấy là chồng tôi, còn cô…”
“Đồng Thiển, em đang làm gì vậy? Mau về nhà với anh.” Minh Hạo vội vã chạy đến, cắt ngang lời cô ta, rồi kéo cô ta đi.
Ngày hôm sau, Minh Hạo đến công ty một mình, nhưng trên gương mặt anh hằn sâu thêm ba vệt cào, một chiến tích câm lặng từ trận chiến đêm qua. Những ánh nhìn ngưỡng mộ của đồng nghiệp trước đây giờ đã hóa thành những cái liếc trộm đầy ái ngại và thương cảm.
Lòng tôi vừa dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm mong manh, thì một nỗi bất an mơ hồ đã lập tức ùa về. Quả nhiên, lúc tan làm, tôi chạm mặt Đồng Thiển ngay trước cổng công ty.
Cô ta đứng đó, tay cầm một chồng giấy dày cộp, trên đó in chi chít những bức ảnh cũ của tôi và Minh Hạo, xen lẫn với những đoạn tin nhắn WeChat từ một quá khứ xa xôi. Như một người gieo rắc tai ương, cô ta phát cho mỗi người qua đường một tờ, rồi bắt đầu diễn một màn kịch bi lụy. Bụng bầu tám tháng, nước mắt lưng tròng, giọng cô ta kể lể về việc tôi đã quyến rũ chồng cô ta như thế nào.
Tôi đứng c.h.ế.t lặng sau lớp cửa kính, một luồng điện lạnh buốt chạy dọc sống lưng, lan đến từng chân tóc, khiến da đầu tê rần. Đôi chân tôi như bị đóng đinh xuống sàn, không thể nhúc nhích.
“Đồng Thiển, em đang làm cái quái gì vậy? Mau về nhà với anh!” Minh Hạo túm lấy cánh tay cô ta, cố gắng kéo đi.
“Em không đi, em không đi đâu hết!” Cô ta ngồi phịch xuống đất, khóc lóc vật vã. “Hôm nay tôi phải để cho tất cả mọi người ở đây thấy rõ bộ mặt thật của Chu Thanh! Tôi mang thai tám tháng, sắp sinh đến nơi rồi, vậy mà cô ta vẫn không buông tha, ngày ngày ở công ty quyến rũ chồng tôi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một tiếng “Chát!” vang lên nảy lửa, xé toang màn kịch. Minh Hạo đã tát cô ta.
Đồng Thiển ôm lấy một bên má, đôi mắt mở to, ngập tràn vẻ kinh ngạc và không thể tin nổi.
“Minh Hạo, anh đánh em… Anh dám vì cô ta mà đánh em sao?”
Minh Hạo sững sờ nhìn bàn tay mình, dường như chính anh cũng không tin nổi vào hành động vừa rồi. Anh run rẩy thu tay lại, giọng nói mềm đi một cách gượng ép.
“Thiển Thiển, đừng làm loạn nữa. Có chuyện gì chúng ta về nhà nói, được không?”
Đồng Thiển bỗng bật cười, một nụ cười méo mó đến kỳ dị.
“Anh sợ em làm tổn thương cô ta phải không? Hai người làm chung một công ty, chung một phòng ban. Minh Hạo, anh che chở cho cô ta như thế à? Lương tâm của anh để đâu rồi? Đứa con trong bụng em là của anh! Chẳng phải anh đã thề thốt rằng đã cắt đứt hoàn toàn với cô ta sao? Đây là cách anh cắt đứt đấy à? Các người bắt nạt một người phụ nữ mang thai tám tháng, các người sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu! Hôm nay tôi không đi đâu hết, các người phải cho tôi một lời giải thích!”
Nói rồi, cô ta ngồi bệt xuống ngay lối ra vào.
“Chu Thanh, cô ra đây! Có gan ăn cắp chồng người khác, mà không có gan đối mặt sao? Định làm con rùa rụt cổ trốn sau tấm mai rùa à…”
Tôi đứng sau lớp kính lạnh lẽo, nghe tiếng cô ta gào thét bên ngoài. Vài đồng nghiệp đã nhận ra tôi, họ bắt đầu chỉ trỏ, xì xào bàn tán…