Anh nắm lấy cổ tay Lộ Nghiêu, lòng bàn tay ấm áp truyền đến sự an ủi không lời.
Trong bóng tối, giọng nói của anh trầm ổn và kiên định.
"Anh sẽ, Lâm Viễn Chi sẽ luôn ở bên cạnh Lộ Nghiêu."
Lộ Nghiêu khẽ cong môi cười, cậu tựa vào lồng ng.ực Lâm Viễn Chi, lắng nghe nhịp tim ổn định của anh, rồi dần chìm vào giấc ngủ.
***
Hôm sau, cậu đột nhiên nhận được cuộc gọi từ dì út, bảo cậu về biệt thự Bán Sơn một chuyến.
Thì ra, trước ngày hôm qua, Trần Hương Mai chỉ nghi ngờ Lộ Vũ Phong có người phụ nữ khác bên ngoài, nhưng không biết rằng ông ta còn có một đứa con riêng.
Dì út không thể chịu nổi, bèn thuê một thám tử tư điều tra. Sáng nay, thám tử đã gửi ảnh của người phụ nữ kia cùng đứa trẻ về.
Sau khi nhìn thấy bức ảnh của cậu bé đó, Trần Hương Mai tức giận đến mức đập nát tất cả những gì có thể trong phòng khách.
Khi Lộ Nghiêu bước vào, phòng khách đã trở nên hỗn loạn. Những mảnh vỡ của mấy bình hoa sứ đắt tiền vương vãi khắp nơi, người giúp việc cúi lưng dọn dẹp, nhưng vẫn không theo kịp tốc độ đập phá của Trần Hương Mai.
"Cứ đập đi, dù chị có đốt cả căn nhà này thì cũng không thay đổi được sự thật rằng anh ta có con riêng đâu."
Trần Hương Lệ khoanh tay đứng bên cạnh, thản nhiên nói. Cô nhỏ hơn Trần Hương Mai bảy tuổi, chỉ ngoài ba mươi lăm. Đường nét khuôn mặt hai chị em có sáu, bảy phần giống nhau, nhưng so với vẻ dịu dàng của Trần Hương Mai, ánh mắt của Trần Hương Lệ sắc sảo hơn nhiều.
Thấy Lộ Nghiêu bước vào, cô nhướng mày.
"Nghiêu Nghiêu, lớn thế này rồi sao?"
Lộ Nghiêu gọi một tiếng: "Dì út."
"Gọi con về hôm nay là muốn nói về chuyện mẹ con định ly hôn với ba con, con nghĩ thế nào?"
"Chị chưa nói là sẽ ly hôn đâu." Trần Hương Mai cau mày. "Nếu chị ly hôn với ông ta, chẳng phải sẽ tiện lợi cho con tiện nhân đó sao? Dựa vào cái gì chứ?"
"Tùy mẹ thôi, dù sao con cũng theo mẹ." Lộ Nghiêu bình thản nói.
"Nhìn xem, con trai chị hiểu chuyện biết bao, chỉ có chị là cố chấp mãi không thông thôi."
Trần Hương Lệ nhìn chị mình với vẻ tiếc nuối.
"Không ly hôn đúng không? Vậy thì cứ tiếp tục giằng co với Lộ Vũ Phong đi. Sau này mỗi ngày nhìn thấy mặt anh ta, là chị sẽ lại nghĩ đến cảnh anh ta ân ái với người phụ nữ khác bên ngoài, nghĩ đến cảnh ba người họ vui vẻ hạnh phúc bên nhau. Biết đâu thời gian anh ta dành cho đứa con riêng kia còn nhiều hơn cả thời gian ở bên Nghiêu Nghiêu đấy chứ."
Gương mặt Trần Hương Mai khẽ co giật, vô thức siết chặt tay vịn ghế sofa.
Trần Hương Lệ tiếp tục giễu cợt: "Bây giờ mới chỉ có một cô bồ, sau này chán rồi thì sẽ có cô bốn, cô năm thôi. Chị chịu được thì cứ chịu đi, chịu đến bảy tám chục tuổi, đợi đến khi anh ta già yếu không còn sức lăng nhăng nữa, nằm liệt trên giường, chị còn phải hầu hạ anh ta từng bữa ăn giấc ngủ. Đến lúc đó, lại thêm vài đứa con riêng về tranh gia sản với Nghiêu Nghiêu, ôi chao, còn kịch tính hơn cả phim truyền hình máu chó đấy!"
Sắc mặt Trần Hương Mai đen sầm lại. Ly hôn, bà không cam tâm, nhưng không ly hôn, bà lại càng không thể chấp nhận được. Lộ Vũ Phong ở bên ngoài có con riêng, nỗi uất ức này, bà không thể nuốt trôi.
Họ đến với nhau vì tình yêu, thời trẻ cũng từng có những tháng ngày mặn nồng. Khi ông ta ra ngoài lập nghiệp, bà ở nhà vì ông ta mà chăm lo từng bữa ăn. Sau khi Lộ Nghiêu chào đời, bà từ bỏ công việc để trở thành một bà nội trợ toàn thời gian, một lòng vun vén cho gia đình nhỏ này.
Bà từng tự tin rằng Lộ Vũ Phong không giống những người đàn ông khác, tin tưởng ông ta tuyệt đối, không bao giờ kiểm tra điện thoại hay lịch trình của ông ta.
Trong mắt người ngoài, họ là một cặp vợ chồng mẫu mực, kính nhau như khách, hòa hợp như cầm sắt. Nhưng hôm nay bà mới nhận ra, hóa ra mình đã sống trong một lời nói dối nực cười suốt bao năm qua.
Trần Hương Mai nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt.
"Giúp chị tìm một luật sư ly hôn đi. Mấy ngày tới chị sẽ nói chuyện với Lộ Vũ Phong."
Đối với một cặp vợ chồng đã kết hôn hơn hai mươi năm, ly hôn không phải chuyện nhỏ, liên quan đến rất nhiều vấn đề.
Giữa khoảng thời gian này, Trần Hương Mai và Lộ Vũ Phong lại cãi nhau một trận.
Lúc đó, Lộ Nghiêu đang ở trong phòng dọn dẹp đồ đạc, vừa mở vali ra thì đã nghe thấy tiếng ồn ào dưới lầu.
"Hương Mai, dù sao thằng bé cũng là con ruột của anh! Em bắt anh không được nhận con, có phải quá đáng lắm không?"
"Tôi quá đáng? Nó chỉ là một đứa con hoang mà thôi! Tôi bảo anh cắt đứt quan hệ cha con với nó, anh còn không cam lòng phải không? Đây là thành ý xin lỗi của anh sao?"
"Anh không có ý đó. Nếu em không muốn thấy họ, anh sẽ cho họ một khoản tiền để họ rời đi, đừng làm căng thẳng như vậy có được không?"
"Làm căng thẳng? Người làm sai là anh, không phải tôi! Không phải anh là người trăng hoa, để lại cho tôi một đứa con riêng sao? Lộ Vũ Phong, lương tâm anh cho chó ăn rồi à? Lúc tôi sinh Nghiêu Nghiêu, tôi đã khổ sở thế nào anh có biết không? Tôi đã hy sinh bao nhiêu cho cái nhà này, vậy mà anh dám đối xử với tôi như vậy sao?"
Trần Hương Mai hoàn toàn rơi vào trạng thái kích động, móng tay dài cào mạnh lên mặt Lộ Vũ Phong, để lại hai vết xước sâu.
"Anh đúng là đồ cầm thú! Cầm thú cũng không bằng!"
Cơn đau rát trên má khiến Lộ Vũ Phong cau mày, ông ta lạnh mặt, nắm chặt cổ tay Trần Hương Mai.
"Chẳng lẽ chỉ có mình cô hy sinh cho cái nhà này? Còn tôi thì không chắc? Khi tôi uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày, cô đang làm gì? Cô đang ngủ ngon lành với con trai trong chăn ấm đệm êm! Mỗi năm cô chi hàng trăm triệu vào spa làm đẹp, mua sắm quần áo, túi xách, tôi đã bao giờ nói gì chưa? Nếu không có tôi vất vả bên ngoài kiếm tiền, cô với Nghiêu Nghiêu có thể có cuộc sống như bây giờ sao?"
Trần Hương Mai tức giận đến mức suýt ngất.
"Anh có tiền thì sao? Anh đã bao giờ quan tâm đến Nghiêu Nghiêu chưa? Anh đã tham gia bao nhiêu buổi họp phụ huynh của con? Lúc con bị ốm sốt, anh đang ở đâu? Đêm qua, khi con gặp tai nạn xe, anh lại ở trên giường của con đàn bà khác!"
"Đúng vậy, tôi không có bản lĩnh như cô. Nếu tôi là người nuôi dạy thằng bé, có lẽ nó đã không thích đàn ông!"
Lộ Vũ Phong nhìn cô, bỗng nhiên cười nhạt đầy mỉa mai: "Cô đúng là lập được công lớn cho nhà họ Lộ đấy, khiến nhà họ Lộ tuyệt tự tuyệt tôn luôn rồi."
Lộ Nghiêu đứng sau cánh cửa, nghe thấy câu này của Lộ Vũ Phong, chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, như thể vừa bị ai đó giáng cho một cú thật mạnh.
Cậu không nhớ rõ mình đã rời khỏi biệt thự bằng cách nào. Cậu kéo vali, đi đến một trạm xe buýt rồi gọi điện cho Lâm Viễn Chi.
Vừa mới mở miệng, nước mắt đã lặng lẽ rơi xuống.
"Nghiêu Nghiêu, em đang ở đâu? Đã thu dọn xong đồ chưa?"
"Em đang ở trạm xe buýt gần nhà."
Lâm Viễn Chi nghe ra sự khác lạ trong giọng cậu, ánh mắt lập tức hiện lên sự lo lắng, nhanh chóng đóng máy tính lại.
"Em đợi anh một lát, anh đến đón em ngay."
Nhà họ Cố có tài xế riêng cho anh, nhưng lần này Lâm Viễn Chi không dùng, anh tự lái xe đến biệt thự Bán Sơn tìm Lộ Nghiêu.
Dưới tấm biển trạm xe buýt, Lộ Nghiêu lẻ loi ngồi xổm bên bồn cây xanh, bên cạnh là một chiếc vali màu xám.
Nhìn thấy Lâm Viễn Chi lái xe tới, Lộ Nghiêu ngẩng đầu lên, chớp mắt một cái, cố gắng nặn ra một nụ cười.
"Xin lỗi, có phải em đã làm phiền đến công việc của anh không?"
Lâm Viễn Chi bước xuống xe, cúi người nắm lấy bàn tay đang buông thõng một bên của cậu, kéo cậu đứng dậy.
"Có phải...ba mẹ em lại cãi nhau không?"
"Dù sao thì ngày nào họ chẳng cãi vã, em quen rồi." Lộ Nghiêu dựa đầu vào hõm vai anh, hàng mi dài từ từ khép lại.
"Lâm Viễn Chi, có phải em rất vô dụng không? Chẳng thể thay đổi được gì cả."
Lâm Viễn Chi xoa nhẹ lên mái tóc cậu.
"Đừng nói vậy. Nếu không có em, mẹ em cũng sẽ không thể bình tĩnh lại nhanh như vậy. Với bà ấy, em rất quan trọng."
Lộ Nghiêu gật nhẹ đầu, theo anh lên xe.
Ngày mai là ngày mẹ cậu và Lộ Vũ Phong ký vào đơn ly hôn. Lộ Nghiêu mong ngày này đến từ lâu rồi, nhưng đêm đó, biệt thự Bán Sơn lại xảy ra chuyện.
Nửa đêm, chuông điện thoại réo vang đánh thức Lộ Nghiêu. Đầu dây bên kia là giọng hoảng loạn chưa từng có của người giúp việc:
"Cậu chủ! Phu nhân...phu nhân dùng dao cứa cổ tay rồi, máu chảy nhiều lắm..."
Đầu óc Lộ Nghiêu trống rỗng, cả người như hóa đá.
Cậu và Lâm Viễn Chi vội vã đến biệt thự thì xe cứu thương đã có mặt. Các nhân viên y tế khiêng Trần Hương Mai lên cáng. Cậu loạng choạng chạy tới, chỉ kịp nhìn thấy cổ tay tái nhợt buông thõng của bà trước khi cánh cửa xe cứu thương "rầm" một tiếng đóng lại.
Lộ Nghiêu cùng Lâm Viễn Chi theo xe đến bệnh viện. Nhát dao đó của Trần Hương Mai may mắn không trúng chỗ hiểm, được cấp cứu kịp thời nên giữ được mạng, nhưng mất máu quá nhiều nên bà cần nằm viện ít nhất nửa tháng.
Lộ Nghiêu không rời khỏi bệnh viện, ngày đêm túc trực bên giường bệnh.
Cậu hối hận vô cùng, nếu cậu không rời khỏi biệt thự, có lẽ đã sớm phát hiện ra sự khác thường của mẹ. Nếu cậu không mãi trốn tránh, mà dành nhiều thời gian tâm sự với bà hơn, có lẽ bà đã không quẫn trí đến mức làm chuyện dại dột như vậy...
Cậu quá ích kỷ, lúc mẹ cần cậu nhất, cậu lại trốn trong thế giới an toàn của mình, bịt tai, nhắm mắt, giả vờ như chẳng có gì xảy ra.
"Nghiêu Nghiêu, em đã thức trắng một ngày rồi, nghỉ ngơi một chút đi?"
Lâm Viễn Chi đứng bên giường bệnh, lo lắng nhìn cậu.
Lộ Nghiêu lắc đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn khuôn mặt tái nhợt của mẹ trên giường bệnh.
"Anh đi nghỉ đi, đừng lo cho em, em muốn đợi mẹ tỉnh lại."
Lâm Viễn Chi khuyên không được, những người khác cũng vậy. Lộ Vũ Phong có đến một lần, nhưng vừa đứng ở cửa phòng bệnh, đã bị ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương của Lộ Nghiêu làm cho chùn bước.
"Cút ra ngoài."
Ba chữ này rơi thẳng vào mặt Lộ Vũ Phong không chút nể nang. Ông ta biết mình có lỗi, siết chặt giỏ hoa quả trong tay, cuối cùng vẫn không dám bước vào phòng bệnh.
Mãi đến chiều hôm sau, Trần Hương Mai mới tỉnh lại. Vừa mở mắt, bà đã thấy Lộ Nghiêu ngồi bên giường. Hốc mắt lập tức đỏ lên, hai hàng nước mắt lăn dài.
Lúc lưỡi dao cứa xuống, bà đã hối hận rồi. Bà chỉ muốn khiến Lộ Vũ Phong đau khổ, muốn ông ta nếm trải một bài học đẫm máu, nhưng bà lại quên mất, trên đời này vẫn còn người mà bà yêu thương nhất.
"Nghiêu Nghiêu, mẹ xin lỗi con..."
Trần Hương Mai vô cùng hối hận, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu: "Là mẹ quá nóng nảy, con có thể tha thứ cho mẹ không?"
Lộ Nghiêu không trả lời.
Cậu nhớ lại khi còn nhỏ, mỗi lần bị ốm, Trần Hương Mai luôn dịu dàng ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng hát ru đến khi cậu chìm vào giấc ngủ.
Trong mắt cậu khi ấy, mẹ mạnh mẽ và dịu dàng biết bao, tại sao bây giờ lại trở nên yếu đuối như vậy?
Là vì yêu sao? Vì yêu một người mà trở nên yếu đuối, điên cuồng đến thế?
Lộ Nghiêu chậm rãi rút tay ra.
"Mẹ nghỉ ngơi đi, con đi gọi bác sĩ."
Cậu đã thức trắng một ngày một đêm trong bệnh viện. Khi Trần Hương Mai vừa tỉnh lại không lâu, Lộ Nghiêu liền đổ bệnh.
Cậu sốt cao suốt hai ngày, uống thuốc gì cũng không hạ được nhiệt. Lâm Viễn Chi lo lắng túc trực bên giường, đến mức hốc hác đi trông thấy.
Mãi đến sáng ngày thứ ba, cơn sốt của Lộ Nghiêu mới dần lui. Nhưng cậu vẫn không ăn được gì, bất cứ thứ gì đưa vào miệng cũng khiến cậu buồn nôn.
Cháo trắng vừa uống buổi sáng lại bị nôn ra. Lâm Viễn Chi đặt thùng rác sang một bên, lấy khăn ướt lau miệng giúp cậu.
"Dì đã xuất viện về nhà rồi, dì út đang ở đó chăm sóc. Nghiêu Nghiêu, em cũng phải gắng lên, được không?"
Giọng nói của Lâm Viễn Chi gần như là cầu xin, nhưng Lộ Nghiêu chỉ lặng lẽ ngồi đó, như thể chẳng nghe thấy gì.
Rất lâu sau, cậu mới quay mặt lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Viễn Chi.
"Em không có bệnh. Hôm nay em muốn về nhà, được không?"