Khi Nam Sinh Viên Trở Thành Vợ Yêu

Chương 25:



Trì Sính tập trung dỗ Vãn Vãn ngủ, còn bên kia, Kỳ Tễ mặt đầy u oán, trằn trọc mãi không ngủ được, bèn mở ứng dụng đặt vé máy bay. Thực ra khoảng thời gian này, anh đã sắp xếp xong công việc, định đưa hai người họ đi du lịch.

Mãi đến khi ngồi trên máy bay, Trì Sính mới tin rằng mình thật sự sắp được ngắm cực quang. Không còn là trên điện thoại hay trong tạp chí nữa.

Sau hơn mười tiếng bay, khi máy bay vừa hạ cánh, người của khách sạn đã đứng sẵn ngoài sân bay đón họ. Dù Kỳ Tễ đã nửa lui khỏi giới giải trí, nhưng danh tiếng vẫn rất lớn. Lần này ra nước ngoài không công bố lịch trình, vậy mà vẫn có người nhận ra anh.

Thế là giữa đêm khuya, trên hot search trong nước xuất hiện hình ảnh: Kỳ Tễ ôm một đứa bé, tay còn lại nắm tay Trì Sính. Cả ba chỉ mang theo một chiếc vali, mọi thứ đều giản đơn.

Tuy nhiên, trong ảnh không ai chụp chính diện Trì Sính và đứa bé, bởi không ai muốn đắc tội với Kỳ Tễ — người hiện tại nắm giữ nửa giang sơn giới giải trí. Phong sát hay đóng băng ai chỉ cần một câu nói.

Chỗ họ ở cách nơi ngắm cực quang không xa. Trì Sính từ sớm đã không kìm được mong chờ muốn ra ngoài, nhưng lúc sắp rời khách sạn lại bị Kỳ Tễ giữ lại.

Khi họ cùng nhau bước ra từ khách sạn, một lớn một nhỏ đều được bọc kín mít như chim cánh cụt. Trì Sính cảm thấy mình sắp không thể đi nổi.

Bầu trời đêm vùng địa cực giống như tấm gương vũ trụ sâu thẳm và thần bí, dải ngân hà đổ xuống vô cùng vô tận.

Cả gia đình ba người lặng lẽ đứng giữa thế giới băng giá này, khoác lên mình áo lông vũ dày cộp, chống lại giá rét cắt da. Tay nắm chặt tay, truyền cho nhau chút hơi ấm.

Bỗng nhiên, đường chân trời dường như bị một luồng ánh sáng xanh lam xé toạc, cực quang tựa như thác nước ảo mộng lặng lẽ buông xuống. Lúc thì nhẹ nhàng như dải lụa bay bổng, lúc lại dữ dội như đàn ngựa hoang lao nhanh, màu sắc biến đổi liên tục từ xanh nhạt đến tím đậm — như những tinh linh đang nhảy múa bên bầu trời đêm.

Đôi mắt Trì Sính lóe sáng ánh sao, cậu phấn khích chỉ vào cực quang, không sao diễn tả được cảm giác choáng ngợp ấy bằng lời.

Kỳ Tễ siết chặt vai cậu. Trì Sính khẽ dựa vào lồng ngực anh, cảm nhận nhịp tim và hơi thở của anh — như thể cả thế giới đều yên tĩnh lại, chỉ còn lại bọn họ cùng điệu múa tuyệt đẹp của cực quang.

Vãn Vãn buông tay Trì Sính, chạy điên cuồng trên nền tuyết, hưng phấn muốn đuổi theo cực quang. Nhưng mới chạy được vài bước đã trượt chân ngã lăn, cảnh tượng ấy bị Trì Sính chụp lại.

Một lúc lâu sau, Trì Sính mới lấy lại tinh thần từ khoảnh khắc tuyệt mỹ ấy. Cậu đưa tay ra với Kỳ Tễ: “Đưa em chụp ảnh, đổi cái ảnh nền đi.”

Hiện tại ảnh nền của Kỳ Tễ vẫn là bức ảnh Trì Sính chụp từ hồi mới tốt nghiệp đại học. Đã lâu đến vậy, Trì Sính nhìn cũng chán. Cậu đã nhắc mấy lần đổi ảnh mới, nhưng Kỳ Tễ đều không chịu. Không ngờ lần này, Kỳ Tễ lại dễ dàng đồng ý lấy điện thoại ra.

Trì Sính mở giao diện chụp ảnh, chuẩn bị chụp, nhưng mới chụp được hai tấm thì màn hình tự động bật ra một thông báo.

Ban đầu cậu không định xem, nhưng trong đó lại hiện tên mình nên tò mò bấm vào. Giao diện điện thoại bắt đầu chuyển tiếp, giây tiếp theo một giao diện kỷ niệm hiện ra: [Đã quen biết Trì Sính được 3500 ngày.]

Trì Sính cũng có ứng dụng ngày kỷ niệm, nhưng cậu nhớ rất rõ, từ lần gặp nhau ở quán bar đến nay cũng chỉ khoảng hơn 3000 ngày, làm sao lại nhiều hơn 500 ngày?

Mang theo nghi ngờ đó, cậu định xem tiếp, nhưng Kỳ Tễ bên kia cũng đã nhận ra không ổn, vội vàng bước nhanh tới.

Ngay khoảnh khắc sắp giật lại được điện thoại, Trì Sính đã kịp nhấn vào giao diện “ngày đầu quen biết”. Kỳ Tễ cũng thấy được. Anh biết, lần này tiêu rồi.

Sau khi Trì Sính xem xong nội dung trên điện thoại, cậu rất bình tĩnh trả lại nó cho Kỳ Tễ, rồi quay người dắt Vãn Vãn – đang mải mê nghịch tuyết – trở về khách sạn. Dĩ nhiên, Kỳ Tễ cũng đi theo.

Về đến phòng, Trì Sính giúp Vãn Vãn tắm nước ấm, thay quần áo sạch sẽ. Vì chơi quá mệt, cậu bé nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Kỳ Tễ đứng ở mép giường, vẻ mặt lúng túng, không biết nên làm gì. Trì Sính kéo chăn lại đắp cho Vãn Vãn, rồi nhìn sang Kỳ Tễ, ra hiệu cùng mình ra ngoài nói chuyện.

Khách sạn có một nhà hàng Tây, không khí rất hợp với những cặp đôi mới cưới. Trì Sính gọi cho mình một ly whiskey, Kỳ Tễ vốn định chọn món khác nhưng khi bắt gặp ánh mắt Trì Sính thì cũng đổi sang whiskey.

“Giải thích đi. Chuyện đó là sao?”

Kỳ Tễ đan chặt hai tay lại, sau một hồi sắp xếp câu từ, cuối cùng nói hết tất cả.

Sau lần đầu gặp, trong lòng anh đã nảy sinh ý niệm không đúng. Anh bắt đầu âm thầm theo dõi Trì Sính, cố gắng quan sát cuộc sống của cậu, lặng lẽ học tập mọi thứ về cậu. Anh tìm đủ mọi cách để lại gần, nhưng Trì Sính tuyệt nhiên không cho anh cơ hội.

Cho đến khi bà nội của Trì Sính bệnh nặng, Kỳ Tễ biết đây là cơ hội. Anh nghĩ đủ mọi phương án, cuối cùng phát hiện cụm từ "bị bao nuôi" từ một diễn đàn bạn bè.

Từ đó, Kỳ Tễ bắt đầu lên kế hoạch tỉ mỉ, chuẩn bị đủ loại tình huống, mới có lần “vô tình gặp” ở quán bar.

Khi cùng Trì Sính xảy ra quan hệ, Kỳ Tễ chưa bao giờ tỉnh táo đến vậy, nhớ rõ từng biểu cảm của Trì Sính. Anh đúng là đã thành công, nhưng sau khi sống chung một thời gian, anh mới nhận ra mình đã sai hoàn toàn.

Anh hoàn toàn có thể đường đường chính chính theo đuổi Trì Sính, vậy mà lại chọn sai cách từ đầu.

Nghe xong tất cả, Trì Sính không nói gì. Viên đá trong ly whiskey dần tan, nước đọng thành vệt chảy xuống mặt bàn.

Cuối cùng, Trì Sính đứng dậy, rời khỏi đó. Kỳ Tễ như hóa đá, ngồi yên tại chỗ.

Ngồi trong thang máy, Trì Sính rất tức giận. Cậu giận cách làm của Kỳ Tễ trong quá khứ, giận chính mình hiện tại lại thấy đau lòng cho Kỳ Tễ, càng giận chính bản thân.

Dù biết Kỳ Tễ yêu mình, cậu vẫn muốn cho anh một bài học đáng nhớ. Vì vậy, sau khi lên lầu, Trì Sính ôm lấy Vãn Vãn đang ngủ, chuẩn bị trở về nước. Nhưng vừa mở cửa phòng, đã thấy Kỳ Tễ đang quỳ trước cửa.

Anh có lẽ đã khóc, trên mặt vẫn còn nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, đáng thương nhìn cậu.

Trì Sính vốn rất mềm lòng với bộ dạng này, nhưng vẫn cố tình quay mặt đi, không nhìn anh. Còn chưa kịp bước một bước, Kỳ Tễ đã ôm lấy chân cậu, van nài: “Em đánh anh, mắng anh, thế nào cũng được, chỉ là đừng rời đi. Trì Sính, anh thật sự không chịu nổi chuyện em rời xa anh. Nếu thật sự bắt anh phải tận mắt nhìn em rời khỏi, vậy chẳng khác gì giết ch.ết anh.”

Trì Sính từng nói cậu không hiểu yêu là gì, thực ra Kỳ Tễ cũng không biết. Anh loay hoay lần mò đến gần Trì Sính như một kẻ biến th.ái, theo dõi từng chút cuộc sống của cậu, cuối cùng lại có được một cách đến bên cậu.

Tình yêu của anh vặn vẹo, nhưng cuối cùng lại được Trì Sính tha thứ – vì Trì Sính biết, bản thân mình cũng méo mó như vậy.

---

Hỏi: Ảnh đế vì sao phải quỳ gối?

Đáp:

Rõ ràng đã hứa với vợ chỉ làm một lần, kết quả quấn quýt cả đêm. Bị phạt quỳ nửa tiếng.

Mua cho con súng đồ chơi giá không rẻ, con chưa chơi thì chính mình nghịch hỏng, còn đổ cho Vãn Vãn. Bị phạt quỳ nửa tiếng.

Trì Sính đi công tác, lén cho Minh Trì ăn rất nhiều thịt, dẫn đến rối loạn tiêu hóa, phải nhập viện. Bị phạt quỳ một tiếng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com