Người đàn ông đứng bảo vệ cô, ánh mắt hiểm ác: “Xin anh hãy tôn trọng bạn gái tôi.”
Mắt Bùi Tự Bạch bắt đầu đỏ, anh ta quát lớn: “Ai là bạn gái của cậu?”
Cô gái lại nở một nụ cười nhạt, sau đó bước đến gần Bùi Tự Bạch: “Tôi biết, anh là Bùi tổng của tập đoàn nhà họ Bùi, nói thật, tôi vừa nghe nói anh đang tìm kiếm những cô gái giống hệt vị hôn thê của mình, phải không?”
“Tôi có giống không?”
Cô khẽ nâng khóe miệng, mắt sáng rực.
Chăm chú nhìn Bùi Tự Bạch.
Gió thu ấm áp thổi bên tai anh ta, hòa lẫn với giọng nói dịu dàng của cô.
Giống quá.
Làm sao mà không giống?
Từng ánh mắt, từng nụ cười, thậm chí cả giọng nói đều giống hệt Diệp Lê.
Bùi Tự Bạch nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.
Giống như năm 18 tuổi, mãi mãi không buông tay.
Nhưng nếu người đó không muốn thì sao?
Cô gái lại thách thức: “Ngốc nghếch.”
Chương 11
Trong suốt nhiều năm qua, đây là người phụ nữ đầu tiên dám nói như vậy với Bùi Tự Bạch.
Nhưng điều kỳ lạ là, anh ta không thể tức giận.
Bởi trực giác mách bảo với anh ta rằng, người phụ nữ đứng trước mặt anh ta chính là Diệp Lê.
Tại sao cô không thừa nhận?
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Có phải vẫn còn giận chuyện cũ không?
Cô vùng ra khỏi tay Bùi Tự Bạch, ánh mắt không che giấu sự châm biếm: “Chỉ khi mất đi mới biết trân trọng, toàn là những kẻ tồi tệ.”
Cô lùi lại một bước, ôm chặt lấy tay người đàn ông bên cạnh: “Chúng ta đi thôi, A Chí.”