Lục Xuyên Tịch bất ngờ phát hiện, bên cạnh Lăng Vi, không biết từ khi nào đã có một người đàn ông xa lạ nhưng lại rất xuất sắc.
Nói xa lạ cũng không hẳn, dù gì họ cũng đã gặp nhau một lần, bác Lăng thường nhắc đến người này.
Gia cảnh tốt, lại có năng lực, đâu đâu cũng tốt, bác Lăng càng nhìn càng ưng ý. Nếu không phải Lăng Vi gặp chuyện, thì ông thật sự muốn giới thiệu con gái cưng cho Hứa Minh Trạch.
Bây giờ xem ra, bác Lăng đã đạt thành tâm nguyện.
Lục Xuyên Tịch lần này thật sự nhìn thấy, Hứa Minh Trạch rất quan tâm chăm sóc Lăng Vi, còn Lăng Vi không hề kháng cự sự tiếp cận của anh ta, cô dần chấp nhận người đàn ông này, hai người vui vẻ, âu yếm như mật ngọt.
Anh đột nhiên cảm thấy không cam lòng.
Giống như món đồ yêu quý của mình bị người khác cướp mất.
Bông hoa này vốn là của anh, là bông hoa anh tự tay trồng, từ nhỏ đã lớn lên trong chậu của anh, anh chăm sóc tỉ mỉ suốt hơn hai mươi năm, nhưng sau đó lại bị một kẻ ất ơ nào đó cướp mất.
Anh vừa không nỡ buông bỏ bông hoa này, vừa không muốn một bông hoa héo, nên anh đã quyết định nhắm mắt làm ngơ, để mặc cô tự sinh tự diệt.
Vậy là, chỉ vì anh rời đi một lúc, đã bị người khác thừa cơ hội, nhổ cả gốc lẫn rễ mà mang đi?
Anh nhìn chậu hoa trống rỗng trong tay, lại bắt đầu đấu tranh: “Có nên giành lại bông hoa héo này, trồng lại bông hoa vốn thuộc về mình không?”
Hứa Minh Trạch đột nhiên cầu hôn Lăng Vi.
Anh cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa.
Tại sao người đàn ông này có thể không quan t@m đến những điều đó, có thể chấp nhận Lăng Vi, còn anh thì không thể?
Không thử lại một lần nữa, làm sao biết mình không thể?
Hai mươi năm tình cảm, làm sao có thể nói quên là quên?
Anh cố gắng níu kéo Lăng Vi.
Nhưng Lăng Vi kiên quyết từ chối anh.
Lúc này anh mới nhận ra, cô không phải là Lưu Lan Chi, anh cũng không phải là Tiêu Trọng Khanh.
Lưu Lan Chi vì yêu mà tự nguyện nhảy xuống hồ, Tiêu Trọng Khanh dù yếu đuối nhưng cũng giữ lời hứa tự treo mình lên cành cây đông nam.
Có những người và vật, mất đi rồi sẽ không thể tìm lại.
…..
Khi Lăng Vi và Hứa Minh Trạch đính hôn, đúng lúc trường tổ chức dự án giao lưu quốc tế với một trường đại học ở châu Phi, anh chủ động đề nghị trường cho anh đi châu Phi tham gia diễn đàn học thuật hợp tác, còn bảo mẹ gửi giùm tiền mừng cho họ.
Bạch Nguyệt Nguyệt cùng đi với anh, khi diễn đàn kết thúc, cô nói muốn đi chơi ở thành phố du lịch bên cạnh, nghe nói ở đó gần đây có lễ hội văn hóa.
Dù trường đã dặn dò nhiều lần đừng đi lung tung, an ninh ở đó không tốt.
Nhưng không thể cưỡng lại lời yêu cầu của Bạch Nguyệt Nguyệt.
Anh nghĩ ban ngày ban mặt, ở đây cũng có cảnh sát, đi và về cũng chỉ trong một ngày, làm sao lại xui xẻo đến mức gặp chuyện?
Nhưng hiện thực cho chúng ta thấy, làm người không nên có tâm lý may mắn.
Chiếc xe buýt đến thành phố bên cạnh, trên con đường gồ ghề, đột nhiên gặp một nhóm cướp có vũ trang, bọn họ hung hăng đuổi tất cả mọi người xuống xe.
Tài xế rõ ràng đã từng thấy cảnh này, nói bằng ngôn ngữ địa phương không ai hiểu, tha thiết cầu xin kẻ cầm đầu.