Bảy giờ tối, buổi tụ tập kết thúc, Lý Trú lái xe đưa cô về nhà. Từ khi lên xe, Chu Y Y đã luôn suy nghĩ cách mở lời. Những chuyện đó cứ quanh quẩn trong đầu cô, đè nặng đến mức khiến cô không thở nổi. Cô muốn kể cho anh nghe mọi chuyện đã xảy ra trong thời gian qua, nhưng Lý Trú dọc đường đi lại có vẻ không tập trung, hỏi gì đáp nấy, phản ứng chậm nửa nhịp.
Tới ngã tư đèn giao thông, vẫn còn đang đèn đỏ nhưng anh lại không để ý, cứ thế lái thẳng qua.
Nhìn thấy sắp đâm vào người đi bộ, đôi mắt Chu Y Y giật giật, lập tức hét lên, anh mới giật mình đạp phanh gấp. Tiếng ma sát giữa bánh xe và mặt đường chói tai, cuối cùng xe dừng lại cách người đi bộ chưa đến nửa mét.
Sắc mặt Lý Trú tái mét, bàn tay nắm vô-lăng run rẩy. Sau khi hoàn hồn, anh vội xuống xe xin lỗi người đi đường. Trong khi đó, Chu Y Y vẫn chưa hết bàng hoàng, tay phải ôm lấy ngực, có cảm giác như vừa thoát chết.
Một lúc sau, Lý Trú quay lại xe nhưng không giải thích gì với cô, chỉ lặng lẽ khởi động xe lần nữa.
Cả hai cứ im lặng như vậy cho đến khi xe dừng trước cổng khu chung cư. Lý Trú nói đã muộn, muốn về nghỉ ngơi trước, không lên nhà chào hỏi người lớn.
Trước khi anh rời đi, Chu Y Y dặn dò liên tục: "Trên đường đi nhớ cẩn thận, lái xe an toàn, đừng lái khi đang mệt."
Lý Trú gượng cười: "Anh biết rồi, em yên tâm."
Hôm nay có quá nhiều chuyện đã xảy ra.
Về đến nhà, Chu Y Y bỗng cảm thấy kiệt sức. Cô ngả lưng xuống ghế sô-pha trong phòng làm việc, lặng lẽ thẫn thờ một lúc. Ở phòng khách, Ngô Tú Trân và Chu Kiến Hưng đang xem phim truyền hình tám giờ, thỉnh thoảng lại thì thầm với nhau. Chu Viễn Đình trong phòng riêng thì đang chơi game, lớn tiếng mắng đồng đội. Mọi thứ vẫn bình thường như mọi ngày, yên ổn và trật tự, ngoại trừ cô.
Không hiểu sao, vào lúc này, cô lại rất muốn hút một điếu thuốc.
Cô tự hỏi, liệu khi phả ra làn khói, những muộn phiền có theo đó mà tan biến không?
Cuối cùng, cô vẫn kìm nén lại cơn thèm thuốc, đi tắm rồi bước ra với mái tóc còn ướt. Khi đó, điện thoại bỗng reo lên.
Nhìn dãy số trên màn hình, ánh mắt cô dừng lại vài giây, rồi ấn nút tắt tiếng, tiếp tục mở tài liệu trong nhóm học thêm, lướt chuột lên xuống.
Không lâu sau, tin nhắn từ WeChat hiện lên: [Anh đang ở dưới nhà.]
Cô vẫn phớt lờ, đeo tai nghe lên và tiếp tục xem tài liệu, dần dần quên bẵng chuyện đó.
Cho đến một tiếng sau, khi cô ra phòng khách uống nước, vô tình liếc xuống dưới, phát hiện Tiết Bùi vẫn còn đứng đó. Anh dựa vào gốc cây, ngước nhìn về phía căn hộ của cô. Dưới ánh trăng, bóng dáng anh trông lạnh lẽo và cô đơn đến lạ.
Cốc nước đã đầy, nước chảy tràn cả ra ngoài, Chu Y Y giật mình hoàn hồn, vội vàng tắt máy nước.
Chưa uống hết nước, cô đã lao xuống lầu. Tiếng bước chân dồn dập và vội vã vang vọng khắp hành lang. Cô đi rất nhanh, mang theo cơn giận không tên.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, cuộc sống của cô đã bị anh khuấy đảo đến mức không tài nào yên ổn. Thế nhưng anh lại có thể ung dung xuất hiện trước mặt cô như chưa từng có chuyện gì xảy ra, liên tục thử thách giới hạn của cô. Có lẽ không ngờ cô sẽ xuống lầu, khi cô bước tới, Tiết Bùi khẽ mỉm cười. Trong nụ cười dịu dàng ấy, cô dường như thấy lại bóng dáng của Tiết Bùi năm nào. Giống như nhiều năm trước, khi anh đứng dưới gốc cây Dã Hương này chờ cô đi học, nhìn thấy cô tới gần, anh cũng cười như vậy.
Chu Y Y chỉ cảm thấy Tiết Bùi như mắc chứng rối loạn nhân cách. Rõ ràng hai tiếng trước vẫn còn cao cao tại thượng, vui buồn khó đoán, vậy mà bây giờ lại hóa thành một chàng trai dịu dàng, ôn hòa như gió xuân.
"Nhất Nhất."
Vừa đến gần, Tiết Bùi đã gọi tên cô bằng giọng địa phương. Mỗi lần gọi tên cô, khóe môi anh đều cong lên, âm cuối hơi kéo dài.
"Hình như hôm nay anh uống hơi say rồi."
Đôi mắt anh sâu thẳm, ánh nhìn phảng phất một lớp sương mờ, trên người còn vương mùi rượu nhàn nhạt. Giọng điệu của anh rất tự nhiên, chẳng khác gì đang phàn nàn vì lỡ uống quá chén.
"Say rồi thì về ngủ đi." Chu Y Y chỉ về tòa nhà hướng Đông Nam, giọng có chút mất kiên nhẫn, "Nhà anh ở bên kia."
"Anh chưa muốn về, anh chỉ muốn gặp em thôi." Màn sương trong mắt anh dần tan đi, giọng nói trở nên xa xăm, "Anh vẫn nhớ năm đầu tiên sau khi tốt nghiệp, khi Hàm Khi mới bắt đầu phát triển, khi đó ngày nào anh cũng phải đi tiếp khách. Có lúc uống say, em còn đến nấu canh giải rượu cho anh. Sau này ở nước ngoài, anh cũng thử nhờ người làm, nhưng mùi vị vẫn không giống..."
Những chuyện cũ kỹ đó, Chu Y Y đã sớm quên sạch sẽ. Nhưng nếu Tiết Bùi đã nhắc lại, cô cũng nhân cơ hội nói thẳng: "Tiết Bùi, nếu anh thật sự muốn cảm ơn những gì tôi đã làm trước đây, thì đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa. Anh nên hiểu một điều, tôi chưa bao giờ nợ anh điều gì."
Thế nhưng Tiết Bùi dường như không nghe thấy, anh vẫn tiếp tục nói: "Vừa nãy, đột nhiên anh nghĩ, khi Lý Trú say, em cũng nấu canh giải rượu cho anh ta chứ? Em cũng chăm sóc anh ta suốt đêm sao?"
Nói đến câu cuối cùng, cổ họng Tiết Bùi khô khốc.
Những ngày qua, anh luôn cố tình phớt lờ mọi chi tiết trong mối quan hệ giữa Chu Y Y và Lý Trú. Nhưng vào đêm nay, khi men rượu trỗi dậy, những suy nghĩ ấy cứ ùn ùn kéo đến, khiến đầu anh đau nhói, còn khó chịu hơn cả say rượu.
Nhưng điều khiến Tiết Bùi khó chịu nhất chính là câu nói tiếp theo của Chu Y Y—
"Trước đây tôi đối tốt với anh là vì tôi thích anh. Vì vậy, tôi có thể dốc lòng dốc sức vì anh, có thể một mình bắt xe từ phía Bắc thành phố đến chỗ anh lúc nửa đêm, thức trắng cả đêm để chăm sóc anh. Tôi lo anh làm việc quá sức, sợ anh kiệt quệ, nên cuối tuần đến nấu canh bồi bổ cho anh. Lúc đó anh nói tôi dọn đến gần chỗ anh ở, còn đề nghị trả tiền thuê nhà giúp tôi. Nhưng tôi từ chối, vì tôi làm những điều này không phải để đổi lấy bất cứ thứ gì, cũng không phải vì muốn anh thích tôi, mà chỉ vì tôi cảm thấy xứng đáng. Nhưng Tiết Bùi, anh có hiểu không? Giờ tôi thật sự không còn thích anh chút nào nữa. Nên tôi không muốn đối tốt với anh nữa, cũng không muốn nhớ lại những chuyện đã qua."
Không biết có phải vì men rượu hay không, Tiết Bùi bỗng khẽ nhếch môi cười, nụ cười có chút giễu cợt: "Đây là lý do em nói dối ở buổi tụ tập vừa rồi sao? Vì không thích anh nữa, nên em phủ nhận toàn bộ quá khứ của chúng ta?"
Chu Y Y ngẩng đầu nhìn anh: "Tôi nói dối cái gì?"
"Nụ hôn đầu của chúng ta."
Ánh mắt Tiết Bùi dán chặt vào cô, như muốn nhìn xuyên thấu vào tâm hồn cô.
Một lúc lâu sau, Chu Y Y mới phản ứng lại, lập tức phủ nhận: "Chuyện đó không tính." "Tại sao?" "Không có tại sao."
Chu Y Y không muốn tiếp tục chủ đề nhạt nhẽo này, định quay người rời đi. Nhưng ngay lúc đó, Tiết Bùi bỗng cúi xuống, tay phải giữ lấy sau gáy cô, đầu gối anh chặn ngang chân cô, những ngón tay thon dài siết lấy cổ tay cô. Sau lưng cô là thân cây Dã Hương, hoàn toàn không có đường lui.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức chóp mũi gần như chạm vào nhau. Yết hầu Tiết Bùi khẽ chuyển động, như thể đang đè nén điều gì đó.
"Nếu bây giờ anh hôn em, có tính không?"
Ánh trăng đổ bóng qua kẽ lá, hơi rượu lượn lờ trong không khí, bầu không khí trở nên mờ ám và ái muội. Nhưng Chu Y Y lại không có chút cảm xúc nào, thậm chí không hề hoảng sợ.
Cô cảm thấy mình như đã thoát ra khỏi chính cơ thể này, ánh mắt trống rỗng.
Cô bình thản nhắc lại một chuyện cũ: "Anh có biết vào kỳ nghỉ hè năm lớp 11, hôm đó chúng ta đi dự hội chợ anime về, tôi từ trên lầu nhìn xuống đã thấy gì không?"
"Tôi đã thấy anh và Giang San Văn hôn nhau dưới gốc cây này." Chu Y Y cười nhạt, nói nốt phần còn dang dở, "Thật ra, ngay lúc đó tôi phải nên từ bỏ rồi."
Kết thúc kỳ nghỉ, Chu Y Y ngồi xe của Lý Trú trở lại Bắc Thành.
Trên suốt chặng đường dài, cô cứ ngỡ anh sẽ giải thích về sự khác thường hôm đó. Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn không nhận được câu trả lời nào.
Có lúc, cả hai đều im lặng, xa lạ đến mức như hai người dưng. Chu Y Y nhớ lại những ngày trước kỳ nghỉ, khi cả hai cùng đi xe về nhà, họ háo hức mong chờ tương lai đến mức từ lúc lên xe cho đến khi xuống xe vẫn chưa hết chuyện để nói.
Nghĩ lại cảnh tượng đó, cảm giác cứ như chuyện của kiếp trước.
Khi xe dừng trước khu trọ, Lý Trú không xuống xe tiễn cô. Trước khi Chu Y Y rời đi, anh khẽ siết chặt lòng bàn tay cô: "Y Y, gần đây công việc của anh gặp chút vấn đề, tâm trạng không tốt lắm. Đợi anh điều chỉnh lại, rồi anh sẽ tìm em, được không?"
Cô lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?" Lý Trú vẫn tránh né: "Anh sẽ tự giải quyết, em đừng lo." "Vâng." "Phải rồi, dạo này Tiết Bùi có nói gì với em không?" Chu Y Y khựng lại trong chốc lát, rồi trả lời: "Không."
Nghe cô nói vậy, Lý Trú như trút được gánh nặng, cuối cùng mới nở một nụ cười nhẹ nhõm. Sau kỳ nghỉ Quốc khánh, Chu Y Y cũng dần trở nên bận rộn hơn.
Công ty cô đang trong giai đoạn chuyển đổi mô hình kinh doanh. Có lẽ vì thành tích năm ngoái quá tệ, nên đội ngũ quản lý cấp trung bị thay đổi hàng loạt. Hơn nữa, còn có một lãnh đạo cấp cao mới được bổ nhiệm. Người này có danh tiếng trong ngành, đã làm việc hơn hai mươi năm. Ngay khi nhậm chức, ông ta đã tuyên bố mở rộng lĩnh vực kinh doanh, định vị lại nhóm khách hàng, không thể chỉ tập trung vào thị trường cấp thấp.
Ban đầu, mọi người đều không phục. Nhưng sau khi ông ta mang về một loạt hợp đồng hợp tác và thương hiệu liên kết, họ mới nhận ra rằng vị lãnh đạo mới này thực sự có năng lực. Cũng không hiểu vì sao một người tầm cỡ như vậy lại chịu về làm ở công ty nhỏ bé này.
"Thời gian tới mọi người cố gắng tăng ca hoàn thành kế hoạch sớm. Tôi đã làm việc với bộ phận nhân sự, sẽ tính thêm phụ cấp tăng ca và hỗ trợ chi phí đi lại. Khi dự án kết thúc, sẽ có thưởng theo hiệu suất cá nhân. Mọi người cố gắng nhé!"
Lãnh đạo vẫn đang phát biểu trên bục. Trong khi đó, Hiểu Vân nhắn tin riêng cho Chu Y Y qua WeChat: "Sếp mới đến đã vẽ sẵn một chiếc bánh ngon lành."
Chu Y Y bật cười, đáp lại: "Dù sao cũng còn hơn là không có gì, ít nhất còn có thêm phụ cấp tăng ca."
Trước đây dù tăng ca đến khuya họ cũng không được hỗ trợ chi phí đi lại. Dù sao đi nữa, Chu Y Y vẫn có ấn tượng tốt về vị lãnh đạo mới này. Trông có vẻ là người thực sự muốn làm việc chứ không chỉ nói suông.
Dự án mới là sự hợp tác với một thương hiệu thời trang nổi tiếng. Cả hai bên đều phải đưa ra kế hoạch tiếp thị. Xét về quy mô, thương hiệu nhỏ bé như họ rõ ràng đang với cao, vì vậy sếp nhấn mạnh rằng không được làm qua loa, phải cố gắng hết sức để mở ra cơ hội hợp tác lâu dài.
Hai tuần qua, Chu Y Y và Hiểu Vân liên tục tăng ca đến khuya, thậm chí có hôm phải thức trắng đêm ở công ty rồi sáng hôm sau mới về nhà tắm rửa.
Hôm nay tan làm, trên đường đi đến ga tàu điện ngầm, Hiểu Vân bức xúc than thở: "Y Y, cậu có thấy chị Bàng quá đáng không? Cả nhóm mình đều tăng ca, chị ta làm tổ trưởng mà sáu giờ đã về rồi. Kế hoạch bọn mình làm xong chị ta cũng không thèm xem, không góp ý. Đến khi lãnh đạo giục, chị ta mới bảo mình sửa, rồi lại phải thức đêm làm lại. Thật không thể chịu nổi!"
Không chỉ Hiểu Vân, mà cả nhóm đều có ý kiến về vị tổ trưởng này. Việc thức đêm liên tục thực sự bào mòn sức khỏe, Chu Y Y cảm thấy dạo này nhịp sinh học của cô hoàn toàn đảo lộn, thỉnh thoảng nửa đêm còn bị đau nhói trong lồng ng.ực.
Nói chuyện một lúc, cả hai đã đến cửa ga tàu điện ngầm.
"Sao cậu vẫn đến tuyến số 3? Bạn trai cậu ở tuyến số 8 mà?" Hiểu Vân chớp mắt ngạc nhiên, rồi bất ngờ nói, "Đừng nói với tớ là, hai cậu đính hôn rồi mà vẫn chưa dọn về ở chung nhé?"
Lúc đầu định sau kỳ nghỉ Quốc khánh sẽ dọn qua chỗ anh ấy, nhưng sau đó lại có chút chuyện xảy ra."
Thấy sắc mặt Chu Y Y không được tốt, Hiếu Vân suy nghĩ một lúc rồi cẩn thận hỏi: "Hai người cãi nhau à?" "Cũng không hẳn." Đêm đầu thu, Chu Y Y thở dài, "Mình cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì nữa, đợi anh ấy bớt bận rồi mình định tìm cơ hội nói chuyện." "Bảo sao dạo này không thấy bạn trai cậu đến đón cậu tan làm. Mình còn tưởng hai người đính hôn xong thì tình cảm sẽ càng gắn bó hơn chứ." Hiểu Vân không biết nghĩ đến điều gì, ghé sát tai cô, nhỏ giọng hỏi: "Đúng rồi, chuyện đó... của hai người có hòa hợp không?" Không ngờ Hiếu Vân lại đột nhiên hỏi vậy, Chu Y Y lắc đầu: "Bọn mình thực ra vẫn chưa thử lần nào." "Không phải chứ! Hai người quyết định đính hôn rồi mà vẫn chưa..."
Trong suốt một năm quen nhau, tiếp xúc thân mật nhất giữa họ chỉ là những nụ hôn. Lý Trú cũng chưa bao giờ chủ động đề nghị tiến xa hơn. "Cậu đã bao giờ nghĩ đến chưa, nếu—mình chỉ nói nếu thôi nhé—lỡ như anh ta không được thì sao?" Chu Y Y sững người, cô thật sự chưa từng nghĩ về vấn đề này.
Tối hôm đó về đến nhà, đã lâu rồi cô mới lại thấy Lý Trú đứng dưới lầu.
Nửa tháng không gặp, trông anh ấy như biến thành một người khác—tóc vuốt keo gọn gàng, mặc áo polo xanh đậm phối với quần tây, tay xách một chiếc cặp da đen, nhìn cứ như già đi cả chục tuổi. "Y Y, em về rồi à."
Lý Trú bước tới với nụ cười rạng rỡ, đôi giày da bóng loáng gõ xuống mặt đất vang lên tiếng động rõ rệt.
Chu Y Y nhìn bộ dạng anh, thắc mắc hỏi: "Hôm nay sao anh lại ăn mặc thế này?" "Hôm nay anh đi bàn chuyện làm ăn với mấy ông sếp lớn. Phải ăn mặc thế này mới đúng phong cách chứ, trông già dặn thì người ta mới tin tưởng."
Chu Y Y bật cười bất đắc dĩ, chỉ có điều mùi nước hoa nam trên người anh quá nồng, cô nghĩ bụng hôm nào phải mua cho anh một chai khác dễ chịu hơn.
Cô còn đang nghĩ thì Lý Trú bất ngờ đưa cho cô một chiếc túi mua sắm, giọng điệu đầy đắc ý: "Quà cho em đấy, mở ra xem có thích không?"
Chu Y Y hơi ngạc nhiên, vì Lý Trú vốn là người tiết kiệm, ngoài các dịp lễ Tết thì hiếm khi chủ động mua quà tặng cô.
Cô do dự một chút rồi mở ra xem, là một chiếc túi của một thương hiệu thời trang cao cấp, trên mác giá vẫn còn ghi 1.980 tệ.
Lý Trú chưa bao giờ tặng cô món quà nào đắt đỏ như vậy.
Nghĩ đến việc anh vẫn còn phải trả tiền vay mua nhà, Chu Y Y cân nhắc một chút rồi đẩy chiếc túi lại về phía anh, kiếm cớ từ chối: "Tháng trước em mới mua túi rồi, giờ vẫn chưa cần dùng đến, anh mang đi trả lại đi." "Y Y, em không cần tiết kiệm giúp anh đâu, rất nhanh thôi, chúng ta sẽ không phải sống những ngày tháng khó khăn này nữa." Khi nói đến đây, trong mắt Lý Trú ánh lên vẻ khát khao mãnh liệt đối với tiền bạc, giọng nói cũng vang dội đầy tự tin: "Tin anh đi, chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ giàu có thôi!"