Khi Anh Bắt Đầu Mất Đi Em

Chương 42: khoảnh khắc trước khi kết hôn (1)



Người ta nói khi vui vẻ, tinh thần sẽ phấn chấn, trong vài ngày gần đây, Ngô Tú Trân quả thực rất vui vẻ, rạng rỡ. Trên đường về từ chợ, bất kể gặp ai, dù quen hay không, bà đều cười tươi, và sau vài câu chuyện là chuyển ngay sang đề tài về con gái mình.

Sau đó, gần như toàn bộ khu chung cư Điệp Thụy đều biết—con gái của nhà số 1, tòa B, khu ba, sẽ kết hôn, lễ đính hôn sẽ diễn ra vào ngày 5 tháng này.

Chu Y Y lúc đầu còn cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng khi thấy Ngô Tú Trân thực sự vui mừng, cô cũng không còn phản đối nữa.

Cả đời cô chưa bao giờ thấy Ngô Tú Trân vui đến thế, nếu lần này có thể làm bà vui lâu một chút thì cũng tốt.

Mấy ngày qua, mỗi khi ăn cơm trưa xong, cô đều nghe thấy Ngô Tú Trân ngồi trên sofa gọi điện thoại cho bà con:

"Đúng, là ngày 5 tháng này, ở tầng ba của khách sạn Đồng Nguyên."

"Chú rể là người bản địa của chúng tôi, nhưng đã mua nhà ở Bắc Thành, làm nghề bán thuốc, công việc thì bận thật, nhưng với Y Y thì rất tốt."

"Là bạn học cấp ba, mọi người đều biết nhau, đã đến chơi mấy lần rồi, nếu không thì tôi cũng không yên tâm mà gả con gái đi."

"Nhớ nhé, ngày 5 tháng này, nhớ tới là được, không cần phải mừng đâu, thật sự không cần, đừng khách sáo..."

Chu Y Y nghe mấy câu này suốt mấy ngày qua. Mỗi khi đến giờ này, Chu Viễn Đình lại bịt tai đi vào phòng sách, đóng cửa thật kín, cố gắng tránh xa những âm thanh trong phòng khách.

"Chị ơi, em thật sự nghi ngờ tai em bị chai mất rồi, tối qua em ngủ trước mà trong đầu cứ vang lên câu nói này 'Đúng, tầng ba của khách sạn Đồng Nguyên, nhớ đến là được, đã nói rồi đấy...'"

Chu Viễn Đình mô phỏng giọng của Ngô Tú Trân, lại còn làm mặt hài hước, khiến Chu Y Y không nhịn được cười. Cô vừa cười vừa lấy gối đập vào cậu.

"Mày nói có giống thật không?"

"Có, giống lắm."

Chu Viễn Đình cười đắc ý, hai tay khoanh lại sau gáy, nằm ngửa trên ghế sofa nhìn lên trần nhà, không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Chị, kết hôn là cảm giác như thế nào vậy?"

Chu Y Y bị câu hỏi làm khó, cô suy nghĩ vài giây rồi trả lời: "Lo lắng, bồn chồn, mong chờ, khát khao, đủ thứ cảm giác."

Chu Viễn Đình hình như hiểu mà lại không hiểu, lại do dự hỏi tiếp: "Chị tự quyết định à, hay là vì ba mẹ thúc ép chị, nên chị mới..."

"Đương nhiên là tự chị quyết định rồi."

Chu Viễn Đình thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới yên tâm: "Hôm qua mẹ bỗng nhiên nói với em là chị sẽ kết hôn, em cả đêm không ngủ được vì chị đâu có nói nhiều về người đàn ông đó, em cũng không biết anh ta đối xử với chị thế nào. Chỉ gặp vài lần thôi, nhưng dạo này thấy anh ta cũng được, bận rộn đi làm mà không hề kêu ca gì."

"Không ngờ, em còn quan tâm chị đấy," Chu Y Y cảm thấy ấm lòng. Cả gia đình cô vốn không giỏi thể hiện tình cảm, đặc biệt là về mặt tình cảm, tất cả đều tự nuốt vào trong, cô không nghĩ Chu Viễn Đình lại nói với cô những lời này.

"Chị thật sự không muốn kết hôn, nhớ nói với em nhé, em sẽ cùng chị chống lại sự áp đặt của ba mẹ. Chị là chị em của em, em luôn đứng về phía chị."

Chu Y Y cảm thấy nghẹn ngào, cô vuốt tóc Chu Viễn Đình: "Được, chị nhớ rồi."

Ngày lễ đính hôn càng đến gần, Chu Y Y dạo này bận rộn đến mức choáng váng, không chỉ phải xác nhận danh sách khách mời mà còn phải kiểm tra thực đơn món ăn cho buổi tiệc, kiểm tra cách bố trí và trang trí buổi lễ, còn phải dành thời gian thử đồ chúc rượu... hầu như mỗi ngày đều là ra ngoài từ sáng đến tối.

Hôm nay, khi Chu Y Y vừa mới về nhà, cô mở cửa và thấy mẹ của Tiết Bùi đang ngồi trong phòng khách trò chuyện với Ngô Tú Trân.

Chu Y Y ngoan ngoãn chào: "Chào dì ạ."

Mẹ Tiết Bùi cười tươi, mắt cong lại, vẫy tay bảo cô ngồi xuống.

Ngô Tú Trân thấy cô vào liền hỏi: "Bên khách sạn thế nào rồi?"

"Đã thỏa thuận xong, đến lúc đó sẽ tính lại tiền thanh toán cuối cùng."

Hôm qua, Lý Trú đã dùng mối quan hệ để tìm hiểu thông tin và biết rằng một người họ hàng xa của anh ta đang làm việc tại khách sạn Đồng Nguyên, nói là có thể giảm giá cho thuê không gian. Vì thế, sáng nay họ đã đi ăn một bữa để cảm ơn người đó, giờ mới về.

"Vậy tốt rồi, tiết kiệm được mấy nghìn đấy, nhìn xem Lý Trú giỏi quá, trong xã hội này, không có mối quan hệ thì quả thật rất khó." Ngô Tú Trân vừa nói vừa nhớ ra điều gì đó, tiếp tục: "À, trước mấy hôm, mẹ bảo con gọi điện cho Tiết Bùi, con đã gọi chưa?"

"Chưa," Chu Y Y nói xong rồi im lặng một lát, thực ra cô cảm thấy không cần thiết, hôm nay bận rộn cả ngày, giọng cô có chút mệt mỏi: "Cậu ấy chắc là không có thời gian, hơn nữa công việc bận như vậy, đi lại mệt lắm."

Ngô Tú Trân sốt ruột: "Sao con không hỏi xem thằng bé có bận không? Làm việc gì cũng cứ kéo dài, phải để mẹ thúc giục mãi."

Mẹ Tiết Bùi an ủi vỗ nhẹ tay Chu Y Y, nói: "Chuyện lớn như vậy, Tiết Bùi dù bận thế nào cũng phải về một chuyến, dù không kịp tham gia buổi tiệc đính hôn ngày mai thì hai gia đình cũng phải cùng nhau ăn bữa cơm mừng. Mấy hôm trước dì cũng định bảo nó về, nhưng nghĩ chuyện quan trọng như vậy, vẫn là để con tự nói với nó cho hợp lý. Y Y, con thật là quá khách sáo rồi, để dì gọi cho nó vậy, lâu lắm rồi không gặp, dì và ba nó cũng rất muốn gặp."

Nói xong, mẹ Tiết Bùi lấy điện thoại ra và gọi.

Thời gian gần đây, Tiết Bùi gần như chỉ ở lại công ty, mỗi ngày đều làm việc đến tận khuya.

Anh ngày càng giống như một cỗ máy làm việc, luôn duy trì vận hành não bộ với tốc độ cao mà không cảm thấy mệt mỏi, không có bất kỳ cảm xúc thừa thãi nào, trừ—khi nghĩ về một cái tên.

Cái tên đó như một điều cấm kỵ, chỉ cần nhắc đến là tất cả lý trí của anh lập tức sụp đổ.

Anh làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ, đẩy nhanh tiến độ dự án, anh đã cho mình một tháng thời gian.

Khi xong giai đoạn công việc này, anh dự định sẽ về nước nghỉ ngơi một tháng.

Đó là cơ hội cuối cùng mà anh dành cho chính mình.

Anh nghĩ, anh không thể đợi thêm nữa, anh không còn nhiều thời gian để lãng phí.

Anh không thể chờ đợi được nữa để nói cho cô nghe tất cả những gì mình đã làm, để đối diện với sự nhút nhát, thấp kém, ân hận, ghen tuông, và sự không cam tâm của mình. Anh sẽ nói với cô rằng, cuối cùng anh cũng nhận ra trái tim mình, anh biết mình đã làm sai rất nhiều chuyện trong quá khứ, bây giờ anh biết rồi, anh sẽ dùng mọi cách để sửa chữa mười năm qua giữa hai người.

Kể từ ngày anh quyết định làm điều này, Tiết Bùi hầu như mỗi đêm đều mơ về cô.

Khi nhận được điện thoại từ gia đình, Tiết Bùi vừa mới kết thúc một cuộc họp quan trọng, mọi việc đều suôn sẻ, không có sai sót nào, hôm nay anh có tâm trạng rất tốt.

Anh bước ra khỏi tòa nhà, ngoài trời nắng đẹp, trợ lý đi bên cạnh đang chuẩn bị che dù cho anh, thì đúng lúc điện thoại rung lên.

Là cuộc gọi từ gia đình.

Tiết Bùi nhìn đồng hồ, tính toán múi giờ trong nước, nhấc máy và hỏi bằng giọng nhẹ nhàng: "Hôm nay sao lại gọi cho con vậy?"

Ở đầu dây bên kia, mẹ anh chưa kịp nói mấy câu đã vui vẻ thúc giục: "Tiết Bùi, dạo này con dành chút thời gian về nhà đi."

Tiết Bùi cong môi cười: "Sao vậy, có chuyện gì vui sao?"

"Đúng là có chuyện vui, mọi người đang mong con về, dì Ngô suốt ngày nhắc đi nhắc lại, chuyện quan trọng thế này mà con không về thì sao được?"

Tiết Bùi càng tò mò hơn, bước đi cũng chậm lại.

Giọng mẹ anh đầy vui mừng: "Aiz, thôi để Y Y nói với con thì hơn, mẹ nói không tiện."

Ngay lập tức, điện thoại chuyển sang cho người khác.

"Alô, Tiết Bùi."

Khi giọng Chu Y Y vang lên từ đầu dây bên kia, Tiết Bùi cảm thấy yết hầu mình động đậy.

Ba tháng rồi anh chưa nghe thấy giọng nói của cô, Tiết Bùi nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, trong lòng đã loạn lên, nhưng vẫn cố tỏ ra tự nhiên hỏi: "Có chuyện vui gì vậy, sao lại bí mật thế này?"

Anh tiếp tục đoán: "Cậu được thăng chức à?"

"Không phải." Chu Y Y nói đến nửa câu, cô bỗng cảm thấy hơi ngượng, giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều, "Thực ra cũng không có gì lớn, chỉ là tớ và Lý Trú chuẩn bị đính hôn rồi, tớ muốn hỏi cậu xem có thời gian quay về không."

Tiết Bùi nghe vậy, đầu tiên là ngây ra một lúc, tâm trí anh tối đi, thế giới như bỗng trở nên trống rỗng, những tòa nhà cao vút ở xa đột nhiên sụp đổ trước mắt anh, mọi thứ trở nên vô lý, không thể tin nổi.

Anh dừng bước đột ngột trên vỉa hè.

"Vừa rồi có xe đi qua, tớ không nghe rõ, cậu nói lại một lần nữa được không?"

Trên đường phố Paris, Tiết Bùi đứng giữa phố xá ồn ào, nhưng trong điện thoại anh vẫn nghe rõ Chu Y Y lặp lại lần nữa: "Tớ và Lý Trú chuẩn bị đính hôn rồi, lễ đính hôn vào ngày mai, cậu có thời gian về tham dự không? Nếu không thì cũng không sao..."

Lúc này, Tiết Bùi gần như mất hết khả năng suy nghĩ, môi anh tái nhợt như tờ giấy, gần như không thể cầm chắc chiếc điện thoại.

Chu Y Y còn nói gì sau đó, nhưng anh không nghe rõ nữa, trong tai anh chỉ còn tiếng ù ù ngắn ngủi, tiếng còi xe từ những chiếc ô tô ven đường như được phóng đại gấp trăm lần, vang lên chói tai, làm đầu óc anh choáng váng.

Trợ lý thấy mồ hôi lạnh toát ra trên trán Tiết Bùi, lo lắng hỏi: "Giám đốc Tiết, anh sao vậy? Có khỏe không?"

Tiết Bùi chậm rãi cầm điện thoại lên, anh có một số điều muốn nói với Chu Y Y.

Một số điều rất quan trọng.

Những điều mà anh chưa bao giờ nói với cô.

Nhưng khi Tiết Bùi lại nghe điện thoại, người bên kia đã là Lý Trú.

"Tiết Bùi, cậu vẫn nghe đó chứ?"

"Có gì nói đi."

"Lúc nãy cậu không nói gì, tớ còn tưởng cậu đã tắt máy rồi." Nghe thấy giọng anh, Lý Trú có vẻ hơi bất ngờ, "Không biết dạo này cậu có bận không, nếu có thời gian, tớ vẫn rất mong anh có thể đến tham dự lễ đính hôn của tớ và Y Y, dù sao chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, nếu cậu có mặt để chứng kiến, Y Y chắc chắn sẽ rất vui."

Trợ lý nhìn sắc mặt của Tiết Bùi, không hiểu người bên kia nói gì mà thấy vẻ mặt của anh thay đổi. Áp lực như sắp có một cơn bão đổ xuống, không khí xung quanh càng lúc càng nặng nề. Một lúc sau, anh nghe thấy Tiết Bùi nghiến răng nói: "Được, tôi sẽ về ngay."

Tiết Bùi lên chuyến bay ba giờ chiều.

Trên máy bay, anh trải qua mười hai giờ khổ sở nhất trong đời.

Mười hai giờ đó, anh nhìn qua cửa sổ, nhớ lại cảm giác của mình khi đến Pháp cách đây mấy tháng. Lúc đó, anh nghĩ mình đã đưa ra quyết định đúng đắn và dứt khoát nhất, anh nghĩ đây sẽ là kết quả tốt nhất cho anh và Chu Y Y.

Nhưng cho đến lúc này, anh mới nhận ra, hai quyết định sai lầm lớn nhất trong đời mình là: Thứ nhất, đưa Giang San Văn đến trước mặt Chu Y Y để từ chối tình yêu của cô ấy; thứ hai, khi nhận ra tình cảm của mình đối với cô đã không còn thuần khiết, anh lại chọn rời khỏi Bắc Thành, rời xa cô.

Như một hình phạt.

Mỗi việc anh làm, càng đẩy người mình yêu xa rời mình.

Máy bay hạ cánh ở thành phố Vân, anh vẫy một chiếc taxi thẳng tiến đến Đồng Thành. Càng đến gần, nhịp tim anh càng đập nhanh hơn.

Anh biết, anh đang chạy đến một định mệnh đã được an bài.

Khi bước lên cầu thang của khách sạn Đồng Nguyên, Tiết Bùi chưa kịp vào cửa đã nghe thấy tiếng ly cốc va vào nhau và tiếng nói cười vui vẻ của khách mời. Ai nấy đều nở nụ cười tươi trên mặt.

Trong khi anh tay xách vali, mệt mỏi bước vào, lại hoàn toàn trái ngược với không khí sôi động ở đây.

Người đầu tiên nhìn thấy anh là Lý Trú, anh ta đang cúi người đưa thuốc cho người lớn tuổi. Khi ánh mắt liếc thấy cửa, anh ta hơi sững lại, có vẻ không tin vào mắt mình.

"Tiết Bùi? Anh đã về rồi à?"

Lý Trú vừa nói vừa bước tới, mặt đầy ngạc nhiên và vui mừng, anh ta nhìn vào đồng hồ, rồi lại nhìn Tiết Bùi như không tin nổi, "Tôi còn tưởng anh phải tối mới đến được chứ."

Tiết Bùi nhìn vào hoa cài áo của chú rể bên túi phải của Lý Trú, tay phải siết chặt, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.

Ngay lúc này, Ngô Tú Trân đang chào khách, cũng nhìn thấy Tiết Bùi. Bà bỏ công việc trong tay và đi về phía anh.

"Tiết Bùi, con đã về rồi à, chắc là mệt lắm phải không?"

Ngô Tú Trân không quá hiểu về khoảng cách từ Pháp đến Trung Quốc, nhưng thấy anh vội vàng quay về, bà cũng vui mừng khôn xiết. Quả thật là người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhà, đúng là rất quan tâm đến Y Y, thậm chí còn quay về ngay trong đêm.

"Không mệt ạ." Tiết Bùi giữ nụ cười lịch sự, sau đó hỏi, "Y Y đâu, con mang quà đến cho cô ấy."

"Y Y hôm nay đứng lâu trong giày cao gót, vừa mới lên tầng trên nghỉ ngơi một chút," Ngô Tú Trân vừa nói vừa bổ sung, "Con bé ở phòng ngay đầu cầu thang, vừa lên sẽ thấy."

Anh mỉm cười đáp: "Được rồi, vậy con lên gặp Y Y trước."

Quay người lại, sắc mặt Tiết Bùi lập tức thay đổi. Tất cả phong thái, vẻ dịu dàng lúc nãy như thể chưa bao giờ tồn tại.

Đứng trước cửa phòng trang điểm, Tiết Bùi chần chừ một lúc lâu, cuối cùng gõ cửa.

Kể từ hôm qua, Tiết Bùi đã ép bản thân phải bình tĩnh, duy trì cảm xúc ổn định. Anh không thể hoảng loạn, mất kiểm soát, vì anh cần phải chuẩn bị kỹ càng tất cả lý lẽ và thuyết phục Chu Y Y hủy bỏ buổi lễ đính hôn này.

Nhưng khi cửa mở, nhìn thấy Chu Y Y trong bộ lễ phục chúc rượu, và đó lại là hoa cài áo cô dâu trên ngực, không hiểu sao mắt anh lại bỗng đỏ lên.

Đây là lần đầu tiên anh thấy cô mặc sườn xám, nhưng lại là trong buổi lễ đính hôn của cô với người khác.

Chu Y Y nhìn thấy anh có vẻ rất ngạc nhiên, đôi mày khẽ nhíu lại. Trước khi cô kịp lên tiếng, Tiết Bùi đã đẩy cửa bước vào, cửa đóng lại với tiếng "cách" một cái, rồi bị khóa trái.

Nhìn vào ánh mắt hoảng hốt của Chu Y Y, anh nói: "Cho anh năm phút."

P/S: Thế là bắt đầu đến giai đoạn ngược nam sml rồi, nhắc trước là nam rất trà và rất tiện, làm khùm làm điên lắm nên ai dị ứng quay xe luôn đi nhé :))


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com