Khi Anh Bắt Đầu Mất Đi Em

Chương 23: Ở đường xích đạo lưu lạo bông tuyết (4)



Ngủ trưa không sâu, khi Chu Y Y rời giường đầu óc có chút hỗn độn, cô nằm phát ngốc trên giường nhìn trần một lúc, mới tỉnh táo lại được một chút.

Điện thoại của cô đặt trên đầu giường, cô cầm tới mắt để nhìn, phát hiện một giờ trước, Ngô Tú Trân gửi vài voice tin nhắn cho cô, chắc là mẹ đang ở ngoài mua đồ ăn, còn có thể mơ màng nghe được tiếng hét to ở chợ.

Mẹ: 【 Y Y, thùng hoa quả kia, Tiết Bùi có mang qua cho con chưa? 】

Mẹ: 【Đường gập ghềnh, không có quả nào hỏng chứ.】

Mẹ: 【Con phải nhớ rõ, đừng ăn quá nhiều ngay, tránh dạ dày bị đau, quả này có tính hàn, con nếu ăn không hết thì bảo Lý Trú đến lấy về mà ăn, biết chưa? 】

Chu Y Y nghe xong vài đoạn voice chat này, liền gửi lại cho Ngô Tú Trân sticker con mèo gật đầu.

Vài giây sau, Ngô Tú Trân gọi điện thoại qua.

"Tỉnh ngủ rồi à?"

"Dạ, vừa mới tỉnh."

Chu Y Y vừa đáp lời, vừa mở loa, cầm quyển sách xuống dưới, là quyển tiểu thuyết trinh thám hôm qua còn chưa đọc xong.

"Con cùng Lý Trú gần đây ở bên nhau như thế nào rồi, cũng chưa thấy con nói gì đến?" Ngô Tú Trân có chút nóng vội, suy đoán nói "Hay là thất bại rồi."

Chu Y Y thở dài: "Không có, mẹ nghĩ đâu đâu vậy."

Ngô Tú Trân mở đầu cuộc trò truyện: "Mẹ và bố con đều nhất trí cảm thấy lý Trú cũng không tệ lắm, nhưng có 2 điểm không tốt, thứ nhất là không cao lắm, thứ hai là công việc quá vất vả, ôi, nó lúc trước mà tham gia thi nhân viên công chức, thì lại càng tốt."

Chu Y Y tức giận mà cười

Ngô Tú Trân rất nhiều lần gọi điện thoại đến đều là giọng điệu than phiền về vẫn đề chiều cao của lý Trú, lời ra lời vào đều là tiếc hận, cô cười nói: "Vậy lần sau con cho anh ấy đi thêm miếng độn giày cho mẹ xem."Bà ghét bỏ đánh gãy lời cô nói: "mẹ hỏi con, con có thật sự có ý với nó mới ở bên nhau không, trả lời mẹ nghiêm túc."

Chu Y Y thu lại mặt tươi cười, ngón tay vẫn luôn ngừng ở trên trang giấy kia, cô trầm mặc một chút rồi trả lời: "Vâng, con cảm thấy Lý Trú là người khá tốt."

Ngô Tú Trân yên lòng thở phào nhẹ nhõm: "mẹ không phải là đang ép con, nhưng do con mấy năm nay mãi không nói chuyện yêu đương, mẹ với bố con trong lòng có sốt ruột, chẳng sợ con yêu đương rồi chia tay, mẹ còn chấp nhận được, chỉ là thấy con đã nhiều năm rồi mà chưa yêu thôi. Năm trước mẹ với bố con còn nói không biết có phải do mẹ và bố con hay cãi nhau nên con sinh ra sự sợ hãi với hôn nhân hay không."

"Đương nhiên là không phải." Chu Y Y hốc mắt chợt không biết sao lại đỏ lên "Không liên quan gì đến mọi người, là do con lúc trước vẫn luôn không nghĩ thông suốt mà thôi."

"Vậy thì tốt rồi, Vậy con ở bên Lý Trú phải thật tốt nhé, tính tình đừng bướng bỉnh, đừng giống như ngày bình thường ở cùng với Tiết Bùi, lúc nào cũng dỗi tới dỗi lui."

"Vâng, đã rõ."

Treo máy để đó, Chu Y Y trang điểm nhẹ, thay đổi quần áo, chuẩn bị ra cửa.

Hôm nay cuối tuần cô tính đến phòng trọ của Lý trú đưa cho hắn chút hoa quả, thuận tiện đi siêu thị mua cho hắn ít đồ bổ dưỡng.

Qua nhiều ngày như vậy, chân Lý Trú đã gần khỏi, miệng vết thương cũng đã kết vày, nhìn thấy vết thương của Lý Trú đã khỏi, cuối cùng Chu Y Y mới yên lòng một chút, thở một hơi.

Lý Trú biết cô hôm nay tới, còn cố ý làm bốn món ăn với một canh, hắn sáng sớm đã rời giường đi chợ mua đồ ăn, sau đó về nhà vẫn luôn bận việc đến chiều, Chu Y Y thích ăn cua lớn, hắn còn có ý chọn mấy con to, làm một đĩa xào gừng hành.

Chu Y Y ăn đến miệnh đầy dầu, Lý Trú cẩn thận lấy khăn giấy lau mặt cho cô, vừa cười nói: "Ăn cứ ăn, tại sao lại làm mặt bị bẩn thế."

"Ăn ngon chứ sao, đâu rảnh để lo cho hình tượng nữa."

Không có chút tâng bốc nào trong câu nói này. Công bằng mà nói, kỹ năng nấu nướng của Lý Trú thực sự rất tốt và phù hợp với khẩu vị của cô. Hắn không chỉ có thể nấu các món ăn Quảng Đông và Hồ Nam mà còn có thể làm những món ăn lạ và phổ biến trên Internet, xem một lần cũng làm ra được hình dạng món ăn.

Chu Y Y nói xong uống một ngụn canh mướp hương nấu với đậu hũ, canh nóng hầm hập chui xuống bụng, Chu Y Y thoả mãn mà ợ một hơi, cảm thấy thân mình ấm áp lên không ít.

"Thích đồ ăn anh nấu như vậy, hay là em chuyển đến gần nhà anh đi, khu này vừa có phòng dưới lầu muốn cho thuê, tiền nhà cũng không chênh hơn chỗ em là bao, chỉ là tiền điện nước cao hơn xíu, cách chỗ em làm cũng gần." Chu Y Y gần đây mặt hơi tròn, lúc cúi đầu ăn cơm có chút đáng yêu. Lý Trú không nhịn được duỗi tay nhéo má cô: "Chờ em dọn đến đây, ngày nào cũng sẽ nấu cơm cho em ăn."

Nghe được thì rất cảm động, Chu Y Y dạo này chưa có tính toán đổi phòng ở, hơn nữa hiện tại tình cảm hai người vẫn chưa được ổn định, dọn đến gần, ngược lại sẽ đễ dàng xảy ra may thuẫn.

"Em hiện tại chưa hết hợp đồng cho thuê nhà, hiện tại mà phá hợp đồng thì tiền thế chấp sẽ không được lấy lại đâu."

"Cúng đúng, không cần vội vàng." Lý Trú cũng chỉ thuận miệng nói vậy, không hỏi nhiều, rất nhanh đã chuyển chủ đề, "Đúng rồi, anh tuần trước nghe lão Tôn nói, Tiết Bùi ở Bắc thành mua vài căn nhà? Dựa theo giá nhà hiện tại ở Bắc Thành, chuyện đó người bình thường cũng không thể làm được, xem ra làm game bây giờ so với anh tưởng tượng kiếm cũng rất được tiền nha."

Lý Trú đã gặp lại Tiết Bùi vài ngày trước. Anh ấy chạy trên đường Viễn Ninh để gặp một khách hàng kinh doanh. Khi hắn bước ra khỏi khu dân cư, hắn đã đụng phải Tiết Bùi. Hai người đã cãi nhau, Tiết Bùi dường như không muốn nói chuyện với hắn. Anh thậm chí còn không hạ cửa kính xe xuống. Liếc mắt nhìn anh một cái rồi dời đi.

Tiểu Khu kia nghe nói là khu người giàu, có thể nó là tấc đất tấc vàng, rất nhiều người giàu đều ở đó, mọi người đều nói đùa một viên gạch ở Viễn Ninh bằng một căn hộ ở thành phố hạng ba.

Nhớ tới vài lần gặp được Tiết Bùi, xe anh lái đều không giống nhau, có những chiếc lên đến trăm vạn, ngẫm lại bản thân tầm nhìn hẹp, còn nhớ rõ lúc trước lúc hắn nghe nói Tiết Bùi lúc tốt nghiệp thì đi làm game, hắn còn ở trong lòng khinh thường, tốt nghiệp từ Bắc đại ra mà lại không có tiền đồ như vậy.

Hoá ra ngành sản xuất trò chơi ở hiện tại thế mà lại kiếm ra được tiền đến như vậy.

Chu Y Y buông mí mắt xuống, không có quá nhiều nhận xét: "Thật à, cậu ta còn chưa tốt nghiệp đã mua được căn chung cư, ở đường Hoài Sâm bên đó. Lúc trước cậu ta thời đại học đã kiếm được không ít tiền từ chứng khoán rồi."

Lý Trú quả nhiên có chút khiếp sợ: "Quả nhiên tốt nghiệp Bắc Đại đều khác. Em thấy đấy chúng ta làm việc mệt chết quanh năm suốt tháng cũng không mua nổi nhà vệ sinh chưng cư ở trung tâm thành phố."

Chu Y Y mỉm cười, không nói gì.

Hai người cơm nước xong cùng nhau ngồi sô pha xem trương trình giải trí, là một show thực tế, Chu Y Y mười phần tin tưởng, đề nghị ai đoán đúng đối thủ thì phải đi rửa bát, Lý trú cười đồng ý.

"Tiết mục một tiếng rưỡi, giữa tiết mục có một đoạn cốt truyện đặc biệt sâu sắc, bối cảnh âm nhạc cũng trầm trầm, Chu Y Y không tự chủ được mà tinh thần trở nên căng thẳng, Lý Trú ôm cô lên chút, rồi đắp cho cô một cái chăn lông.

Hắn cười trêu: "Sợ hãi mà vẫn còn xem, buổi tối gặp ác mộng thì sao."

"Vậy thì em sẽ gọi điện thoại cho anh, để anh muốn ngủ cũng không được.

Lý Trú cười ha ha.

"Được, vậy đêm nay anh sẽ không ngủ, để cho em tìm được anh."

Trời đông thời tiết giá rét, trong nhà không có không khí ấm áo, hai người dựa vào nhau sưởi ấm, xem TV, Lý Trú bỗng nhiên có rung động: "Y Y, em biết không, em chính là bộ dáng bạn gái trong tưởng tượng của anh."

"Bộ dáng gì."

"Dù sao chính là khi ở bên cạnh em, anh cảm thấy vô cùng an tâm." Dưới ánh đèn, Lý Trú nhìn đôi mắt cô, "Làm cho anh rất muốn có một gia đình."

——

Gần đây Tiết Bùi đi công tác ở phương nam, có hội nghị thương nghiệp mời anh tham dự, địa điểm đặt ở Quỳnh thị, cách Bắc Thành hơn hai ngàn km. Cuối năm bận rộn công việc, anh vốn định từ chối, nhưng sau đó lại đáp ứng, gần đây cảm xúc của anh không tốt lắm, đi công tác lần này coi như đi giải sầu.

Quỳnh Thị hàng năm 4 mùa đều như xuân , mùa đông độ ấm chỉ ở tầm 15 độ, Chu Khi Ngự mới vừa hạ cánh đã bị nóng đến mồ hôi đầy đầu, đề nghị về khách sạn đổi bộ quần áo khác, anh quàng khăn quàng cổ, mặc áo khoác màu xanh nhung, đi ở trên đường thật sự vô cùng nổi bật, tỉ lệ ngoảng đầu lại nhìn là quá nhiều.

"Không ngờ lại nóng như vậy, mùa đông mà còn có thể nóng đến mức ra mồ hôi." Chu Khi Ngự tháo khăn quàng cổ xuống dưới, đặt ở trên khuỷu tay, "Không thể trách tớ được, đây là lần đầu tiên tớ tới đây, coi thường thời tiết ở nơi này, còn cậu, đã tới chưa?"

Tiết Bùi gật đầu: "Ừm, tới rồi."

Nhớ tới lần đầu tiên anh tới thành phố Quỳnh, cũng là câu chuyện của mười mấy năm trước. Anh cùng Chu Y Y lần đầu tiên hai nhà cùng đi du lịch đã chọn ở thành phố Quỳnh, anh còn nhớ rõ, cũng là vào mùa đông, bài tập của kì nghỉ đông cô còn chưa làm xong, làm mười phút chơi một giờ, không có chút lo lắng nào.

Bình thường giây trước vẫn còn nằm trên giường xem truyện tranh, giây sau nghe được tiếng bước chân, là có thể lộn mình như một con cá chép nhảy dựng từ trên giường xuống, vừa lúc Chú và Dì vặn cửa đi vào, cô đã đoan chính, nghiêm chỉnh mà ngồi ở trên bàn học: "Làm bộ" học tập, mặt còn không đỏ tim còn không đập.

Lúc đó, cô ấy tuổi còn nhỏ rất thích làm nũng, cũng rất dính người, một khi có chuyện nhờ anh thì liền gọi anh: "Anh trai Tiết Bùi", anh cũng rất hưởng thụ, xin gì được nấy, nhưng sau đó không biết từ bao giờ mà cô không còn gọi anh là anh nữa, toàn gọi thẳng tên của anh.

Tiết Bùi thần sắc u ám, không tiếp tục nghĩ nữa.

Từ khách sạn đi ra ngoài, có xe của ban tổ chức phái tới đây đưa đón bọn họ đi đến hội nghị, bọn họ đi hơi chậm, vừa đến không lâu, đã đến phiên Tiết Bùi lên sân khấu phát biểu, khoảng khắc Tiết Bùi đứng trên sân khấu hội trường, Chu Khi Ngự nhìn qua phụ nữ dưới sân khấu đôi mắt đều sáng lên.

Tấm tắc khen, mị lực đáng chết này.

Không ngoài dự đoán, bữa tiệc trưa Tiết Bùi trở thành tiêu điểm ánh mắt tìm kiếm của mọi người ở đây, bề ngoài anh tuấn, tuổi trẻ hứa hẹn cách nói năng bất phàm, riêng những ưu điểm trên cũng làm cho người khác động tâm rồi, Chu Khi Ngự ở một bên thưởng thức rượu vang đỏ, lười biếng mà nhìn Tiết Bùi thành thạo từ chối từng người từng người một, lời nói đều không mang theo sự khác thường nào.

"Người phụ nữ vừa rồi xinh đẹp như vậy, cậu không thích ư."

Nghe nói bố còn là giáo sư đại học, mẹ thì là doanh nhân nổi tiếng ở Bắc Thành, bản thân thì đang học thạc sĩ, Chu Khi Ngự ngược lại cảm thấy Tiết Bùi cùng cô gái kia rất xứng đôi.

Tiết Bùi không quan tâm đến lời trêu chọc của hắn.

Anh đã sớm không còn ở độ tuổi dễ xúc động cảm tình nữa, hiện tại thái độ của anh đối với tình yêu, so với dĩ vãng cẩn trọng hơn rất nhiều, anh không muốn làm người khác thất vọng, cũng không muốn đem tình yêu trở một trò chơi.

"Tớ về khách sạn trước."

Hôm nay vẫn luôn liên tục làm việc, từ bắc đến nam, không nghỉ ngơi mấy, Tiết Bùi xác thực cũng có chút mệt mỏi.

Trở về khách sạn, anh tắm rửa sạch sẽ bằng nước ấm, mới từ phòng tắm đi ra, liền nhận được điện thoại của Chu Viễn Đình.

"Anh Tiết Bùi có rảnh không? Giúp em nhìn xem đề hoá học này đi, sự biến đổi năng lượng của tinh thể natri cacbonat mất nước được tính như thế nào? Đọc đáp án xong em cũng không hiểu."

Hơn hai ngày nữa, Chu Viễn Đình phải thi cuối kì, hiện tại trong lòng vô cùng lo lắng, muốn dùng mấy ngày cuối cùng này chạy nước rút.

Tiết Bùi mắt nhìn đề bài, nó không quá khó, nhưng trong câu hỏi có rất nhiều trường hợp phải giải quyết, và những trường hợp vấn đề đều phải xử lí rõ ràng, tính toán chính xác, anh giảng bài gần nửa giờ, Chu Viễn Đình cuối cùng cũng hiểu.

"Cảm ơn anh Tiết Bùi, em biết ngay là anh giảng phát là em liền hiểu mà! Đúng rồi anh khi nào nghỉ, về nhà ăn tết anh muốn ăn gì, em sẽ lặng lẽ bảo chị của em làm cho anh!" thủ thuật viết ngân phiếu trống này, Chu Viễn Đình thật sự chơi vô cùng khéo léo.

Nghe được lời hắn nói, vậy mà Tiết Bùi lại thoáng sửng sốt trong chớp mắt: "Vẫn chưa biết, khả năng phải tới đêm giao thừa."

"Ủa! muộn như vậy sao, em còn muốn chờ anh trở về, em cùng anh với chị của em cùng nhau đi triễn lãm truyện tranh chơi." Chu Viễn Đình thất vọng rõ ràng.

"Triễn lãm vào khi nào?"

"Ngày 27"

Tiết Bùi mắt nhìn lịch, nói: "Để xem tình hình đã."

Cho dù anh trở về sớm, chắc gì Chu Y Y đã muốn nhìn thấy anh. Anh mấy ngày nay tuân thủ nghiêm ngặt như lời nói của Chu Y Y, có thể không nhìn nhau thì không cần gặp nhau, mấy ngày nay trong lòng anh cũng nghẹn một bụng khí tức, chờ Chu Y Y chủ động tới tìm anh trước.

Anh càng ngày càng cảm thấy, Chu Y Y chắc là sẽ rất nhanh mất kiên nhẫn.

Anh hiểu rõ cô.

"Chị của em bao giờ nghỉ?" Anh hỏi.

"Hôm qua gọi điện thoại về, bảo là ngày 25." Chu Viễn Đình hiển nhiên không biết được giữa bọn họ xảy ra chuyện gì. "Anh chị năm nay có về cùng nhau không?"

"Không."

"Cũng đúng, chị ấy chắc hẳn là sẽ cùng bạn trai chị ý về."

"Ừm......"

Hai người trò chuyện qua lại vài câu, đã gần đến 3 chiều, Tiết Bùi chuẩn bị ngắt điện thoại để ngủ trưa, Chu viễn Đình dường như lại nghĩ đến chuyện gì đó, ngữ khí trở lên hưng phấn, "Anh Tiết Bùi, em nói cho anh một chuyện rất thú vị."

Tiết Bùi âm thanh trở nên ôn hoà: " Nói anh nghe xem nào."

"Tối hôm qua em đến phòng sách tìm đồ, trong lúc đó vô tình tìm được sách giáo khoa ngữ văn của chị em, anh nói xem có phải ngày nào đi học chị ấy cũng làm việc riêng không?"

"Thỉnh thoảng." Đáy mắt Tiết Bùi hiện ra tia ý cười, nhớ lại thời đi học bộ dáng trẻ con phì mặt ngủ gật của Chu Y Y "Em làm sao mà lại biết được."

Tiết Bùi tuy hỏi như vậy, nhưng anh biết Chu Y Y cũng không giống như lời nói của Chu Viễn Đình, cô ấy trước kia cũng có thời điểm kỳ công học tập, đặc biệt là vào thời điểm học lại năm ấy.

"Bởi vì chị ý đi học đều vẽ anh á."

"Vẽ gì cơ?"

Trong lòng Tiết Bùi khựng lại, tim đập chậm một nhịp, cho rằng mình nghe nhầm.

"Vẽ anh."

Chu Viễn Đình tưởng rằng anh không tin, một lúc sau đã gửi vài tấm hình tới, thanh âm nói chuyện đắc ý dào dạt, "Anh xem chị em vẽ anh còn vô cùng cẩn thận, em liếc mắt một cái đã nhận ra là vẽ anh rồi."

Giây phút click mở ảnh. Hốc mắt Tiết bùi có chút nóng lên.

Những ảnh chụp Chu Viễn Đình gửi tới, Tiết Bùi nhìn thấy Chu Y Y vẽ chính là mình, cô ấy vẽ quả thật vô cùng cẩn thận, đến sợi tóc đều phác hoạ rõ nét, anh ngồi ở bàn học làm giải đề, bị thầy giáo gọi lên trả lời câu hỏi, gục đầu vào bàn học nghỉ ngơi, anh chơi bóng rổ trên sân....

Thông qua những bức tranh này, Tiết Bùi dường như tưởng tượng được bộ dáng khi vẽ tranh năm đó của Chu Y Y. Mí mắt cụp xuống, tóc mái từ tai buông xuống, lúc cô chăm chú mày luôn nhăn chặt lại, cầm bút chì từng bút miêu tả trên giấy.

"Anh lại xem bức tranh này xem, vẽ anh xấu thật đấy, chắc là lúc đó anh chọc chị ý tức giận rồi, mới vẽ anh thành như vậy." Chu Viễn Đình cười nói: "Ha ha, chị em lòng trả thù còn vô cùng cứng rắn."

Tiết Bùi nhìn vào bức tranh cuối cùng kia

Chu Y Y vẽ trên hình người vẽ vài chữ "x" to, còn dùng bút bi vẽ thêm cho anh hai cái râu bên ria mép dài rũ đến tận vai, đôi mắt cũng vẽ thành hình dạng trứng rán, tóc còn dùng bút đỏ để to, giống như Smart*, bút pháp hội hoạ vô cùng cẩu thả và thô ráp.

Anh nhịn không được mà bật cười, đáy lòng vẫn vô cùng nóng.

Chu Y Y thật đáng yêu, Anh nghĩ.

*Smart: Trên mạng, nó cũng là tên của một nền văn hóa phụ phòng chat video QQ sôi động của những đứa trẻ lao động chân tay ăn mặc theo phong cách goth, glam, anime và visual kei khoa trương. Đối với nhau, họ là gia đình.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com