Khao Khát Trầm Luân Cùng Chàng

Chương 6



Dù cách một lớp khăn voan mỏng, ta vẫn nhìn thấy rõ ràng đồng tử của Lục Vân Thâm co rút lại trong kinh hoàng, thân hình cao lớn của hắn khẽ chao đảo, suýt chút nữa thì đứng không vững.

 

Bàn tay đang nắm chặt dải lụa đỏ của hắn đột nhiên siết lại, rồi sức nặng nơi đầu dải lụa trong tay ta chợt nhẹ bẫng. Hóa ra, hắn đã vô thức buông lơi đầu kia của sợi dây tơ hồng tự lúc nào.

 

“Vân Thâm?”

 

Lục Quốc công, phụ thân của hắn, đang ngồi bên cạnh, thoáng chau mày, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc.

 

Sắc mặt Lục Vân Thâm biến đổi liên tục, đôi môi mím chặt khẽ hé mở, thanh âm cất lên khản đặc, xen lẫn tuyệt vọng:

 

“Mau… mau đi mời một con gà trống đến đây.”

 

Dứt lời, hắn thậm chí không thèm liếc nhìn ta lấy một cái, cứ thế hấp tấp vòng qua người ta, rồi vội vã lao nhanh ra khỏi hỷ đường, bóng dáng nhanh chóng khuất dạng.

 

Ta khẽ khép hờ đôi mi, hít vào một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại cõi lòng đang dậy sóng.

 

Ta thực sự không thể ngờ được, hóa ra Lục Vân Thâm lại có thể để tâm đến sự sống c.h.ế.t của một ngoại thất như ta đến mức độ này.

 

Cả hỷ đường rộng lớn bỗng chốc lặng ngắt như tờ, không một ai có thể ngờ được lại có một biến cố động trời như vậy xảy ra ngay giữa đại lễ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cũng chẳng một ai có thể tưởng tượng nổi, vị nhị công tử Lục Vân Thâm xưa nay vốn nổi tiếng ôn hòa, nho nhã, lễ độ, lại có thể nhẫn tâm bỏ đi giữa chừng, để cho vị tẩu tẩu tương lai của mình phải chịu bẽ bàng, mất mặt đến thế ngay trong ngày trọng đại nhất của đời người.

 

Lục đại phu nhân ngồi ở ghế chủ tọa phía trên cao, gương mặt đã sớm sa sầm lại vì tức giận, giọng nói gần như được rít qua kẽ răng mà ra:

 

“Người đâu! Còn không mau đi mời một con gà trống đến đây!”

 

“Không cần thiết——”

 

Một thanh âm không quá lớn, nhưng lại vô cùng rõ ràng, thanh thoát vang lên giữa không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt, tựa như một viên ngọc châu bất ngờ rơi xuống nền đá, âm thanh trong trẻo mà vang vọng.

 

Tất cả mọi ánh mắt trong hỷ đường đều đồng loạt đổ dồn về phía cửa chính, nơi một nam tử vận hỷ phục đỏ thẫm đang đứng đó.

 

Chàng một tay chống chiếc gậy gỗ, dáng điệu tuy có phần khập khiễng, hơi chút buồn cười, nhưng đôi đồng tử đen láy lại sáng ngời tựa sao trời đêm. Ánh nhìn của chàng lặng lẽ dừng lại trên người ta, ẩn chứa một tia phức tạp khôn tả thành lời.

 

“Tân nương của Lục Vân Cảnh ta, lẽ dĩ nhiên phải do chính ta tự mình đến nghênh đón.”

 

Nghe thấy thanh âm quen thuộc ấy, toàn thân ta bất giác run lên từng hồi.

 

Là Lục Vân Cảnh.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com