Khao Khát Trầm Luân Cùng Chàng

Chương 16



“Lục Vân Thâm chỉ vì một con ngoại thất thấp hèn mà sẵn sàng nhẫn tâm ruồng bỏ cả một vị Huyện chủ cao quý như ngươi. Nhị muội à, đây có lẽ sẽ là một câu chuyện cười để đời đầu tiên ở chốn kinh thành này đó.”

“Ngươi——” Nàng ta tức giận đến nghiến răng ken két, đôi mắt đỏ rực lên vì lửa giận.

Nàng ta vốn dĩ yêu Lục Vân Thâm vô cùng sâu đậm. Nay lại bị chính người trong lòng của mình nhục mạ, sỉ vả một cách thậm tệ đến như vậy, nỗi đau đớn, tủi hờn trong lòng nàng ta lúc này đã không thể nào có thể diễn tả thành lời được nữa.

Những lời nói của ta, chẳng khác nào một nhát d.a.o chí mạng, đ.â.m thẳng vào trái tim đang rỉ m.á.u của nàng ta.

Nàng ta giận đến mức toàn thân run lên bần bật, ánh mắt nhìn ta tựa như một con mãnh thú hung tợn, dường như chỉ muốn ngay lập tức xé nát ta ra thành từng mảnh vụn.

Cuối cùng, nàng ta không thể nào nhịn được nữa, liền điên cuồng lao tới, giơ tay lên định tát cho ta một cái thật mạnh.

Ta khẽ nghiêng đầu tránh đi một cách nhẹ nhàng. Nàng ta vồ hụt, lại càng thêm tức giận, động tác theo đó mà cũng trở nên dữ dội, hung hãn hơn.

Ta lùi lại một bước nhỏ. Tiểu nha hoàn đứng hầu phía sau lưng ta lập tức xông lên, nhanh chóng khống chế nàng ta lại, rồi không chút nương tay mà nhét thẳng nàng ta vào trong chiếc xe ngựa đang đợi sẵn.

Mãi cho đến khi chiếc xe ngựa đã đi xa dần, khuất dạng khỏi tầm mắt, ta mới khẽ nhún vai một cái ra vẻ thờ ơ, rồi tiện tay tháo xuống chiếc khăn voan che mặt đã bị móng tay sắc nhọn của nàng ta cào rách tự lúc nào. Ta khẽ vuốt lại mái tóc dài đang hơi rối của mình, rồi cất giọng nói đầy vẻ phấn khởi, vui tươi:

“Đi thôi nào. Chúng ta cùng đến Tú Bảo Các dạo một vòng cho khuây khỏa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không ngờ rằng, ta vừa mới xoay người lại, thì lại bất ngờ đụng phải một gương mặt đang nhìn ta với vẻ đầy kinh ngạc, không thể nào tin nổi.

Lục Vân Thâm đang đứng bất động tại chỗ, ánh mắt nhìn ta chằm chằm không chớp, trong đôi đồng tử sâu thẳm ấy tràn ngập những cảm xúc phức tạp, từ nghi hoặc, vui mừng, rồi rất nhanh sau đó lại chuyển thành tức giận và cả oán hận ngút trời.

Đôi mắt hắn lúc này đã đỏ ngầu lên vì giận dữ, ánh nhìn sắc lẻm tựa như một mũi d.a.o nhọn, khóa chặt lấy thân hình ta không rời. Lồng n.g.ự.c của hắn phập phồng lên xuống một cách dữ dội, gần như là phải gằn từng chữ một qua kẽ răng mà ra:

“Tẩu——tẩu?”

08

Giọng điệu khàn khàn, âm u tựa như tiếng rít của một con rắn độc của hắn, khiến cho toàn thân ta bất giác run lên từng hồi vì sợ hãi.

Ta cắn chặt môi dưới, cố gắng suy nghĩ thật nhanh để tìm cách thoát thân khỏi tình huống nguy hiểm này.

Thật không thể nào ngờ được, hắn lại có thể đột ngột quay trở về vào đúng lúc này.

Hắn lúc này chẳng khác nào một con thú dữ vừa mới bị chọc giận. Không thèm để ý đến đám nha hoàn đang đứng xung quanh, hắn hung hăng kéo mạnh ta vào một góc tường khuất người, rồi dùng sức áp chặt thân hình ta lên bức tường lạnh lẽo. Gương mặt tuấn tú của hắn lúc này trông vô cùng dữ tợn, đáng sợ:

“Nguyễn Nguyễn, nàng lại dám cả gan giấu diếm ta, rồi lén lút gả cho một người đàn ông khác hay sao?”

Những ngón tay ta run rẩy bám chặt lấy mặt tường thô ráp, cố gắng tránh đi ánh mắt như muốn thiêu đốt của hắn:


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com