Khao Khát Trầm Luân Cùng Chàng

Chương 13



Dựa vào sự hiểu biết của ta về con người Lục Vân Thâm, ta biết chắc rằng trong lòng hắn lúc này nhất định đang phải nén lại một cơn tức giận vô cùng lớn.

Hắn từ trước đến nay đã quen với việc sống theo ý muốn của bản thân mình, muốn gì được nấy. Giờ đây lại bị ép buộc phải cúi đầu nhượng bộ, cho dù là vì vị tân nương vừa mới cưới về đi chăng nữa, chắc chắn trong lòng hắn vẫn sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu, bức bối.

Cơn tức giận bị dồn nén trong lòng không có chỗ để xả ra, làm sao hắn có thể chịu đựng nổi cơ chứ?

Ta đương nhiên là phải tìm cách “giúp đỡ” hắn một tay rồi.

Lặng ngắm những khóm hoa hồng đang đua nhau khoe sắc rực rỡ ngoài khung cửa sổ, đôi môi ta khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt, đầy ẩn ý.

Dạo gần đây, không khí trong Quốc công phủ dường như đã trở nên yên ắng, thanh bình hơn trước rất nhiều. Cũng không còn xảy ra những chuyện kỳ quặc, khó hiểu như trước nữa. Ngay cả đôi phu thê mới cưới của Nhị công tử Lục Vân Thâm cũng đã hòa thuận, yên ổn hơn nhiều rồi.

Chỉ thỉnh thoảng nghe đám nha hoàn xì xào bàn tán rằng, Huyện chủ Thẩm Oánh dường như có phần quá mức đeo bám, quấn quýt lấy Nhị công tử, khiến cho ngài ấy đôi lúc cũng cảm thấy có phần không chịu nổi.

Vào một buổi chiều tà nọ, khi ta đang dẫn theo tiểu nha hoàn ra ngoài phố để mua sắm một vài thứ đồ dùng cần thiết, thì vừa hay lại gặp Lục Vân Thâm đang từ trong phủ bước ra.

“Tẩu tẩu?”

Hắn khẽ nghiêng đầu, cất giọng gọi ta, thanh âm có chút khàn khàn, mệt mỏi.

Chỉ mới vài ngày không gặp, mà trông hắn đã tiều tụy, hốc hác đi nhiều.

Ta khẽ gật đầu, đáp lại một tiếng: “Nhị công tử.”

Hắn chăm chú nhìn vào chiếc khăn voan đang che kín khuôn mặt của ta, ánh mắt nóng rẫy, dò xét:

“Tẩu tẩu, vết thương trên mặt của người… đã khá hơn chút nào chưa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta khẽ lùi lại một bước nhỏ, giữ khoảng cách với hắn, rồi đáp:

“Cũng đã khá hơn nhiều rồi. Thế nhưng, vẫn chưa thể nào để cho gió thổi vào được.”

Nói đoạn, ta ngước mắt lên nhìn thẳng vào hắn, cất giọng hỏi:

“Nhị công tử, ngài có việc gì muốn căn dặn sao?”

Hắn ngẩn người ra trong giây lát, dường như trong ánh mắt thoáng hiện lên một tia thất vọng mơ hồ.

“Vừa mới nhìn thấy tẩu tẩu, ta liền bất giác nhớ tới một vị cố nhân đã khuất của mình.”

Ta khẽ cười một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, thanh thoát tựa như một làn gió thoảng:

“Nhị công tử đang nghi ngờ rằng ta chính là vị cố nhân kia của người hay sao?”

Hắn lắc đầu, trong ánh mắt không giấu được một chút đắc ý xen lẫn tự mãn:

“Đương nhiên là không phải rồi. Vị cố nhân kia của ta, trong lòng nàng ấy chỉ có một mình ta mà thôi. Chỉ cần nàng ấy còn sống trên cõi đời này, thì tuyệt đối không thể nào có chuyện nàng ấy sẽ gả cho một người đàn ông nào khác được.”

“Xin tẩu tẩu chớ nên trách tội, ta cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi. Giờ cũng không còn sớm nữa rồi, xin mời tẩu tẩu cứ trở về phòng nghỉ ngơi cho sớm.”

Ta khẽ đưa tay lên vỗ nhẹ vào trán, chiếc vòng tay bằng ngọc trai đeo nơi cổ tay theo đó mà phát ra những tiếng va chạm khẽ khàng, thanh thúy:

“Đúng là ta đã sai rồi. Ở Tú Bảo Các vừa mới về một ít bảo vật quý hiếm, ta vì mải mê chọn lựa mãi mới được một chuỗi ngọc trai ưng ý này, lại không ngờ đã phí mất không ít thời gian như vậy.”

Hắn không nói gì, ánh mắt chỉ thoáng lướt qua chuỗi ngọc trai đang đeo trên cổ tay của ta, rồi giữa đôi chân mày rậm khẽ nhíu lại một cách khó có thể phát giác được.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com