Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 315: Người kia dưới đáy hồ.



Dù đã mở mắt, nàng vẫn không thể nhìn rõ dáng vẻ của người kia.

Khanh Lam Phi khẽ nâng cánh tay yếu ớt lên, che bớt ánh mặt trời chói chang đang rọi xuống. Hành động nhỏ ấy lập tức thu hút sự chú ý của người nọ. Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, mang theo vài phần vui mừng xen lẫn lo lắng:

"Phi Nhi, cuối cùng nàng cũng tỉnh!"

Nàng khẽ giật mình, chậm rãi hạ tay xuống, nhìn về phía người vừa tiến lại gần.

Giọng nói này... ngoài Mặc Cảnh Dục, còn có thể là ai?

Nhưng thấy nàng mãi không có phản ứng, dung nhan tuấn mỹ của nam nhân kia bất giác phủ đầy lo lắng. Hắn cẩn thận lên tiếng lần nữa, giọng nói dịu dàng trầm ổn:

"Phi Nhi, nàng sao vậy? Có phải không khỏe ở đâu không?"

Dường như lúc này nàng mới dần lấy lại tinh thần. Đầu ngón tay lạnh lẽo run nhẹ, chậm rãi đưa lên, muốn chạm vào gương mặt hắn. Nhưng động tác ấy quá chậm, thậm chí còn có chút do dự, tựa như hoảng loạn dò tìm trong vô định.

Mặc Cảnh Dục lập tức nắm lấy tay nàng, không hề bận tâm đến hơi lạnh từ lòng bàn tay nhỏ bé ấy, mà áp nó vào má mình, để nàng có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của hắn.

Thấy nàng vẫn như thể hoảng sợ, hắn dịu dàng trấn an:

"Không sao đâu, Phi Nhi. Ta ở đây, sẽ không có nguy hiểm nữa. Ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng."

Khanh Lam Phi chớp chớp mắt, nhưng bất kể nàng cố gắng thế nào, trước mắt vẫn chỉ là một mảnh mờ ảo. Ngoài bóng người thấp thoáng, nàng không nhìn thấy gì cả.

Bên tai lại vang lên giọng nói ôn nhu ấy, đáy mắt nàng bất giác nóng lên. Giọng nói khẽ khàng, có chút khàn đặc:

"Cảnh Dục, ta... ta không nhìn thấy..."

Mặc Cảnh Dục sững người, như thể không dám tin vào điều mình vừa nghe.

"Nàng nói gì?"

Không nhìn thấy ư?

"Đôi mắt ta... không nhìn thấy nữa."

Nàng nhắm mắt lại, rồi lại chậm rãi mở ra. Không biết vì sao, trước mặt người này, nàng bỗng trở nên yếu ớt lạ thường. Rõ ràng lúc hắn không ở đây, nàng vẫn dũng cảm đối mặt, dù chẳng thấy gì cũng không hề sợ hãi.

Thế nhưng, chỉ cần hắn xuất hiện...

Thế giới của nàng dường như hoàn toàn sụp đổ.

Nghe nàng lặp lại lời ấy một lần nữa, Mặc Cảnh Dục cuối cùng cũng hiểu ra.

Hắn chậm rãi vươn tay, khẽ vẫy trước mắt nàng, nhưng đôi mắt xinh đẹp động lòng người kia ngoài vẻ mơ màng thì chẳng hề có chút phản ứng nào, thậm chí ngay cả chớp cũng không. Nàng chỉ lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt mang theo vài phần ngây dại.

Có lẽ, nàng cũng không thực sự nhìn hắn, mà chỉ vô thức hướng về một phương nào đó, không chút lay động.

"Sao lại thành ra thế này?"

Mặc Cảnh Dục siết chặt lấy bờ vai nàng, trong mắt vừa âm trầm, vừa tràn đầy đau lòng. "Có phải bọn chúng gây ra không? Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng!"

Nếu hắn đến sớm hơn một chút, có lẽ mọi chuyện đã không ra nông nỗi này.

Tựa hồ cảm nhận được sự phẫn nộ và tự trách trong lòng nam nhân, Khanh Lam Phi khẽ lắc đầu. "Không phải, bọn họ không có tra tấn ta. Ta vô tình trốn thoát, nơi này là cấm địa Vô Niệm Chi Điên. Mắt ta... là ở đây không thể nhìn thấy."

"Vậy phải làm sao mới có thể chữa khỏi?" Mặc Cảnh Dục vội hỏi.

"Ta là luyện dược sư, tự biết tình trạng của mình. Nhưng ta cần rời khỏi nơi này, nếu không, càng ở lâu, mắt ta... sẽ càng tệ hơn." Khanh Lam Phi buông mi, giọng nói nhẹ bẫng.

Mặc Cảnh Dục siết chặt nắm tay, sau đó vươn tay ôm nàng vào lòng, giọng nói kiên định, gằn từng chữ một: "Ta nhất định sẽ đưa nàng ra ngoài."

——Edit: EmilyTon——

Bên kia, càng tiến sâu vào rừng rậm, Khanh Vũ càng cảm thấy có gì đó không đúng.

Nàng đột ngột dừng bước, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước.

Hành động bất ngờ này khiến Táng Mai và tiểu oa nhi theo sau cũng lập tức dừng lại.

"Chủ nhân, có chuyện gì vậy?" Táng Mai nghi hoặc lên tiếng.

Khanh Vũ bình thản, chậm rãi vươn tay chỉ về phía trước. "Không có lối đi."

Nghe vậy, Táng Mai và tiểu oa nhi theo bản năng ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy con đường bọn họ vẫn đi trước đó, vốn được đánh dấu bằng những dải thực vật màu trắng, nay đã biến mất khi cách bọn họ chừng trăm mét. Phía trước chỉ còn một màn sương mờ mịt, dường như bốc lên từ bên dưới.

Nhìn kỹ hơn, nơi đó hoặc là một vách núi sâu không thấy đáy, hoặc là một hồ nước rộng lớn.

"Mẫu thân... có thể đang ở dưới đó không?" Khanh Vũ lẩm bẩm.

Vừa dứt lời, tiểu oa nhi lập tức hoảng hốt kêu lên:

"Chủ nhân, ngươi không định nhảy xuống đó thật chứ? Quá nguy hiểm! Ai biết bên dưới còn có gì chờ chúng ta?"

Lần này, ngay cả Táng Mai cũng không phản bác, chỉ trầm giọng nói:

"Chủ nhân, ta cũng không khuyên ngươi làm vậy. Dù mục đích chuyến này là cứu người, nhưng trước hết ngươi phải bảo đảm an toàn cho chính mình."

"Ta biết, ta đương nhiên sẽ cố gắng bảo vệ bản thân. Ta còn chưa đến mức không biết tự lượng sức."

Khanh Vũ khẽ cười, đáy mắt thu lại vài phần sắc bén. "Nhưng bây giờ, chúng ta chỉ có một con đường—đi xuống là chết, không đi xuống cũng là chết. Nếu đã vậy, chi bằng đánh cược một phen."

Hai kẻ đứng sau thoáng ngẩn ra, không hiểu ý nàng.

Khanh Vũ khẽ nhếch cằm, ra hiệu họ nhìn lại phía sau.

Chỉ thấy con đường bọn họ vừa đi qua đang dần bị băng bao phủ, từng mảng lớn sụp xuống với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Mảng băng lan đến gần, cuốn theo từng lớp đá vụn rơi xuống vực sâu.

Tiểu oa nhi tròn mắt há hốc miệng, dường như chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Đi thôi, Chôn Chôn."

Khanh Vũ kéo thiếu niên vẫn còn sững sờ, trong chớp mắt đã lao về phía trước mấy chục bước.

"Chủ nhân, chờ ta với!" Tiểu oa nhi vội vã đuổi theo, sau đó cùng nhau nhảy vào màn sương mờ mịt.

Đúng như dự liệu của Khanh Vũ, dù khoảng cách với mặt đất vẫn còn xa, nhưng với thị lực xuất sắc, nàng vẫn nhìn thấy phía dưới là một mặt hồ gợn sóng lấp lánh.

Hóa ra, lớp sương mù dày đặc này chính là hơi nước bốc lên từ hồ.

Khi cơ thể rơi nhanh xuống, luồng hơi ấm phả vào mặt khiến Khanh Vũ không khỏi sửng sốt. Nàng đã quen với băng thiên tuyết địa lạnh giá của Vô Niệm Chi Điên, sự ấm áp này lại mang đến một cảm giác vô cùng lạ lẫm.

Vô Niệm Chi Điên vậy mà còn có một nơi thế này, chẳng khác nào thiên đường nhân gian.

Không chỉ có hồ nước ấm áp, mà linh khí nơi đây cũng dày đặc đến mức gần như bao phủ toàn bộ mặt hồ rộng lớn.

Không biết đã trôi qua bao lâu, một tiếng động lớn vang lên khi thân thể Khanh Vũ hoàn toàn chìm vào hồ. Nàng lập tức kết ấn triển khai thuật tránh nước, ngăn cách bản thân với hồ nước, nhờ vậy quần áo vẫn khô ráo, cũng có thể tự do hoạt động dưới nước.

Táng Mai là khí linh, vốn là linh thể, nên nước không thể chạm vào hắn. Còn về tiểu oa nhi toàn thân đỏ rực kia, lại càng không cần phải nói—thứ này ngay cả dung nham cũng không sợ, huống chi chỉ là nước hồ bình thường.

Tiểu oa nhi hưng phấn vẫy vẫy tứ chi ngắn ngủn, bơi qua bơi lại trong nước, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ. Nó cảm thán:

"Trong nước này có gì vậy? Sao ta cảm thấy thoải mái như thế?"

Nghe vậy, Táng Mai khẽ gật đầu:

"Ta cũng cảm nhận được. Dưới nước có một loại lực lượng rất đặc biệt."

"Ơ? Đó là gì vậy?" Tiểu oa nhi đột nhiên kinh ngạc thốt lên. "Hình như là một con ma thú rất kỳ lạ! Lớn quá!"

Theo tiếng nó vang lên, ánh mắt Khanh Vũ cũng dời về phía trước. Vừa nhìn thấy, đồng tử nàng bỗng dưng co rút.

Điều khiến nàng kinh ngạc không phải hình dạng quái dị sống động như thật của con quái vật khổng lồ kia, mà là lồng ngực của nó—một lỗ thủng lớn găm sâu vào vị trí trái tim, giống như đã bị móc đi.

Hơn nữa, tư thế của cự thú cũng vô cùng kỳ lạ.

Thông thường, thú loại đều đi bằng bốn chân, dù có đạt đến cảnh giới nhất định và có thể hóa hình, thì bản thể vẫn chỉ có thể là bò sát. Nhưng con cự thú này—nó lại đứng thẳng.

Không chỉ vậy, dù gương mặt dữ tợn đáng sợ, trên đầu mọc sừng quái dị, sau lưng còn có một chiếc đuôi đầy vảy cứng giống Long tộc, nhưng nó lại có đủ hai tay hai chân như nhân loại. Trong các loài thú, hình thái của nó có thể xem là oai hùng nhất.

Khanh Vũ nhất thời bị cự thú này hấp dẫn. Đặc biệt là đôi mắt của nó... vậy mà lại mang sắc tím.

Trong khoảnh khắc, trong đầu nàng dường như bất chợt nghĩ đến điều gì, nhưng lại không sao nắm bắt được.

Mãi đến khi—

Tiểu oa nhi tò mò bơi tới, vòng quanh cự thú mấy lần. Sau đó, ánh mắt nó rơi xuống thanh thiết kiếm cũ kỹ, loang lổ vết tích trong tay người kia. Đôi tay nhỏ bé do dự chọc chọc vài cái, rồi như thể lá gan dần lớn hơn, không ngờ nó dồn sức muốn rút thanh kiếm ra.

Ngay lúc ấy, chuyện không tưởng đã xảy ra.

Cự thú vốn lặng yên dưới đáy hồ bỗng nhiên chấn động kịch liệt, tạo nên một cơn náo động dữ dội. Nước xung quanh cuộn trào, xoáy lại thành những vòng lốc xoáy điên cuồng, như muốn nuốt chửng tất cả.

Đáy hồ bắt đầu rung chuyển, làn nước trong vắt cũng lập tức trở nên vẩn đục.

"Ngươi đúng là đồ ngu xuẩn!"

Táng Mai trầm giọng quát, gương mặt tuấn tú thoáng âm trầm. Hắn nhanh chóng túm lấy tiểu oa nhi vẫn còn sững sờ trên vai cự thú, kéo xuống.

Khi cả hai đều căng thẳng đề phòng, chuẩn bị ứng phó nguy hiểm sắp tới, một luồng ánh sáng chói lóa bất ngờ bừng lên trước mắt. Ánh sáng quá mãnh liệt khiến bọn họ không thể mở mắt, buộc phải nhắm lại.

Sau đó—

Không ngờ đáy hồ khôi phục lại sự tĩnh lặng trong nháy mắt. Mọi dấu hiệu nguy hiểm đều biến mất.

Khanh Vũ chậm rãi buông tay che mắt. Khi nhìn lại, nàng không khỏi sững sờ.

Trước mặt nàng, thân ảnh cự thú dữ tợn kia đã không còn nữa.

Thay vào đó, một nam tử cao lớn, khí chất đĩnh bạt, dung nhan tuấn mỹ vô song, lặng lẽ đứng nơi ấy. Trong tay hắn là một thanh trường kiếm lóe lên ánh sáng sắc lạnh cắm sâu giữa lòng hồ, giống như đã đứng yên bất động ở đó từ rất lâu.

Trên bộ y phục trắng tinh, trước ngực có một vết thương sâu hoắm, máu đỏ tươi vẫn còn chưa khô, như thể chỉ vừa mới bị thương không lâu.

Thế nhưng—

Khanh Vũ biết rõ, người này... đã chết từ rất lâu. Không biết đã trải qua bao nhiêu ngày đêm luân hồi.

Phải, ngay khi nàng vừa nhìn thấy cự thú kia, trong lòng đã dâng lên một cảm giác vô cùng kỳ lạ. Một loại quen thuộc khó tả, như thể từ rất lâu rồi, nàng đã từng nghe ai đó nhắc đến hắn.

~~~Hết chương 315~~~

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com