Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 310: Chứng mù tuyết.



Cơ hội trốn thoát tốt nhất đang bày ra trước mắt nàng.

Chỉ trong chớp mắt, thân ảnh Khanh Vũ đã xuất hiện bên ngoài nhà lao.

Mà trong lòng bàn tay nàng, chiếc lá kỳ lạ vô tình giúp nàng thoát thân thần kỳ kia, ngay khoảnh khắc nàng vừa bước ra ngoài, lại dần tan thành một vũng nước, len lỏi qua những kẽ ngón tay rồi chảy xuống đất.

Khanh Vũ thoáng ngây người nhìn lòng bàn tay trống không, hồi lâu khẽ lắc đầu cười nhẹ. Có lẽ đây là vận mệnh đã định, thần may mắn vẫn luôn dõi theo nàng!

Hiện tại, điều quan trọng nhất là mau chóng tìm ra vị trí của mẫu thân. Chỉ đáng tiếc, nàng không biết bọn chúng đã giam bà ở đâu. Nàng chỉ có thể chắc chắn một điều—đó chắc hẳn phải là nơi ẩn giấu không kém gì chỗ nàng vừa trốn thoát.

Nghĩ vậy, Khanh Vũ lập tức gọi tất cả thư linh và Táng Mai trong không gian Thiên Y Pháp Giám ra.



"Chủ nhân! Chủ nhân! Cuối cùng ngươi cũng thả người ta ra rồi!"

Một tiểu oa nhi đỏ rực như lửa vừa xuất hiện đã vô cùng hưng phấn, đôi mắt to tròn lấp lánh như có những vì sao nhỏ, vừa thấy nàng liền nhào thẳng tới.

Khanh Vũ hơi nhướn mày, chưa đợi đối phương nhào vào người mình, một bàn ta đã vươn ra túm lấy cổ áo nó, nhẹ nhàng nhấc bổng giữa không trung. Mặc cho tứ chi nhỏ bé vùng vẫy thế nào, nó cũng chẳng thể thoát ra.

"Ngươi cái tên đáng ghét này! Mau buông ta ra! Thật quá đáng mà!" Tiểu oa nhi tức muốn hộc máu, vung vẩy móng vuốt, oa oa gào lên.

Bên cạnh, một thiếu niên tóc vàng thân hình thon dài, dung mạo tuấn mỹ tuyệt luân, hơi nheo đôi mắt hai màu vàng bạc, nhàn nhạt lên tiếng:

"Buông ngươi ra? Để ngươi lao tới tập kích chủ nhân của ta sao?"

Tiểu oa nhi nghe vậy, lập tức nghiến răng nghiến lợi:

"Cái gì mà chủ nhân của ngươi? Đây rõ ràng là chủ nhân của ta! Ngươi đúng là quá vô sỉ! Ngươi có biết thứ tự trước sau không hả? Khi chủ nhân còn chưa xuất thế, ta đã ở bên nàng rồi! Lúc đó ngươi còn chẳng biết đang vất vưởng nơi nào nữa kìa!"

"Buồn cười." Thiếu niên tóc vàng cười nhạt, chậm rãi nói: "Khi chủ nhân chưa xuất thế, nàng thậm chí còn chẳng hề biết đến sự tồn tại của ngươi. Vậy mà ngươi lại đòi nói chuyện thứ tự trước sau? Một hạt giống thì có tư cách gì lên tiếng ở đây?"

Tiểu oa nhi tức giận đến mức đỏ bừng khuôn mặt:

"Ngươi cái đồ vong ân phụ nghĩa! Có phải ngươi quên ai là người đã cứu ngươi ra không? Nếu không có ta, ngươi vẫn chỉ là một hồn thể tàn khuyết, chẳng khác gì phế vật!"

Thiếu niên tóc vàng vẫn giữ vẻ thản nhiên:

"Việc nào ra việc đó. Dù không có ngươi, ta vẫn có thể tự chữa trị hồn thể. Chỉ là mất chút thời gian mà thôi. Ngươi có đang quá đề cao bản thân không đấy?"

"Ngươi gia hỏa này, hôm nay ta nhất định phải quyết đấu với ngươi!"

"Ai sợ ai chứ!"

...

Khanh Vũ hờ hững nhìn hai kẻ trước mặt.

Một thiếu niên tuấn mỹ dáng người thon dài, một tiểu quỷ áo đỏ tóc đỏ, trông chỉ chừng bốn, năm tuổi. Cả hai đứng đó, cãi vã không ngừng.

À không, thực ra chỉ có tiểu quỷ kia đỏ mặt tía tai, còn Táng Mai từ đầu đến cuối vẫn vô cùng bình tĩnh, giống như người lớn nhìn trẻ con gây chuyện vô cớ.

Khanh Vũ khẽ nhướng mày, ánh mắt đầy khó hiểu. Hai tên này... đang tranh giành tình cảm của nàng sao?

Rõ ràng nàng chỉ để bọn họ đi tìm mẫu thân giúp mình, vậy mà thế nào lại thành ra thế này?

Thấy cả hai chẳng có dấu hiệu dừng lại, nàng lạnh nhạt buông một câu: "Các ngươi cứ tiếp tục ồn ào đi, ta đi trước."

Nói xong, chẳng buồn để ý phản ứng của chúng, nàng xoay người rời đi.

Táng Mai và tiểu oa nhi lập tức trừng mắt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng phản ứng, vội vàng chạy theo nhận sai.

"Chủ nhân, chúng ta sai rồi, người đừng tức giận."

Khanh Vũ lúc này mới nhàn nhạt liếc qua bọn chúng, khẽ hừ một tiếng.

Hai kẻ tự biết mình đuối lý, ngoan ngoãn im lặng.

"Trước đây ta bị nhốt ở đó, một số năng lực bị khống chế, không thể triệu hoán các ngươi quá lâu. Giờ vất vả lắm mới thoát ra được, đừng lãng phí thời gian nữa."

Nói rồi, nàng giơ tay, một ngọn lửa vàng đỏ bùng lên trong lòng bàn tay.

"Đây là Diễm nguyên tố. Hãy tìm người mang hơi thở này. Với các ngươi mà nói, chuyện này chắc hẳn không khó, khứu giác và cảm giác lực của các ngươi chắc chắn nhạy hơn ta."

"Yên tâm đi, chủ nhân! Ta nhất định sẽ tìm được trước người đó!" Tiểu oa nhi hùng hồn tuyên bố.

Táng Mai khẽ hừ lạnh. "Nói trước đừng quá chắc chắn, cẩn thận khoác lác quá hóa trâu bò."

"Ta đâu phải trâu bò! Ta không phải loại sinh vật cấp thấp đó, ta là Viêm Ma Đằng cao quý!"

"À, ta quên mất, ngươi chẳng qua chỉ là một gốc cây cỏ. Biết đâu lại bị đám trâu bò cấp thấp coi như thức ăn nhai sạch."

"Ta không phải cỏ! Ta là Viêm Ma Đằng lợi hại nhất!!" Vật nhỏ nào đó tức đến mức muốn đánh người.

Thấy hai tên này lại sắp lao vào cấu véo nhau, sắc mặt Khanh Vũ lạnh xuống.

"Câm miệng."

Hai kẻ lập tức im re.

"Nếu các ngươi thích đấu võ mồm như vậy, ta sẽ giao cho các ngươi một nhiệm vụ. Trước khi trời tối, ta cần có manh mối hữu hiệu. Kẻ thua..." Giọng Khanh Vũ nhàn nhạt, mang theo ý uy hiếp. "Ta sẽ nhốt trong không gian một tháng, không cho phép ra ngoài."

Hai kẻ kia lập tức thu lại vẻ bỡn cợt, sắc mặt nghiêm túc hẳn.

Bị nhốt một tháng sao...

Quá tàn nhẫn! Bên ngoài thú vị như vậy, ai lại muốn bị giam lâu đến thế...

Nghĩ đến đây, gần như không cần chờ lệnh của Khanh Vũ, cả hai lập tức biến mất, tranh nhau hành động trước, không ai muốn mất tự do trong không gian chật hẹp.

Lúc này, rốt cuộc tai nàng cũng thanh tĩnh lại. Khanh Vũ nhếch môi cười nhạt, sau đó ngẩng đầu nhìn về một hướng, ánh mắt như đã xác định phương vị.

Phía trước không xa là một khu rừng kỳ lạ—những thân cây cao vút mang màu sắc tuyết trắng, lá cây trong suốt như thủy tinh, dưới ánh nắng chiếu rọi tỏa ra ánh sáng lấp lánh, đẹp đến mức không chân thực.

Nàng chậm rãi tiến đến, hơi cúi người nhặt lên một chiếc lá rơi trên mặt đất. Hình dáng thon dài, mép lá lởm chởm những răng cưa sắc bén.

Chính là chiếc lá kỳ diệu từng trôi theo dòng nước ao bên ngoài song sắt, giúp nàng thoát khỏi lao tù.

Phóng tầm mắt ra xa, loại cây đặc biệt này mọc dày đặc, kéo dài đến tận chân trời, phủ kín cả khu rừng.

....Edit: Emily Ton....

Khanh Lam Phi dường như đã lạc mất phương hướng, hoặc có lẽ đã bước vào một trận pháp nào đó.

Nàng không biết mình đã đi lòng vòng trong khu rừng này bao lâu. Rõ ràng là một mảnh rừng rậm um tùm, nhưng kỳ lạ thay—dù là hoa cỏ cây cối, chim muông bay nhảy, thậm chí cả những viên đá nhỏ ven đường—tất cả đều mang một màu trắng tinh khiết.

Giống như Vô Niệm Chi Điên, nơi nàng đã sống suốt bao năm—một vùng đất chìm trong tuyết trắng quanh năm, không hề tồn tại bất kỳ màu sắc nào khác.

Thế nhưng nơi này, nàng chưa từng đặt chân đến bao giờ.

Vốn dĩ nàng chỉ vô tình bước vào nơi này. Trước khi chết, Oanh Ca từng nói với nàng—đây vừa là đường sống, nhưng cũng vừa là đường chết. Nếu may mắn, nàng có thể tìm được đường ra, sống sót thoát khỏi nơi này.

Nhưng nếu vận khí không tốt, chẳng thể rời đi, có lẽ nàng sẽ hóa thành một thân cây, một tảng đá, vĩnh viễn không ai hay biết.

Vô Niệm Chi Điên là thần cảnh, không phải chỉ là truyền thuyết.

Nơi này cũng không giống Diệu Nguyệt Thần Điện—một nơi dù hùng mạnh đến đâu cũng chẳng thể sánh bằng. Ngàn vạn năm trước, đây thực sự là nơi thần cư ngụ.

Mặc dù hiện tại, Vô Niệm Chi Điên vẫn là một vùng đất thần bí sâu không lường được.

Ở đây, vĩnh viễn không có thi thể.

Bất kỳ sinh linh nào chết đi, thân thể đều biến mất không dấu vết—hoặc hóa thành tro bụi, hoặc trở thành cỏ cây, tiếp tục tồn tại dưới một hình thái khác.

Bọn họ không thực sự biến mất, thậm chí vẫn giữ lại ý thức. Chỉ là, trong mắt người khác, không ai có thể nhận ra.

Có lẽ một gốc cỏ tầm thường, một viên đá vô tri ven đường, đã từng là một sinh mệnh chân thực.

Nhưng nàng không muốn chết như vậy.

Nàng đã hứa với Cảnh Dục, sẽ không rời xa hắn nữa.

Nàng đã hứa với Tiểu Bắc, sẽ bù đắp cho quãng thời gian bao năm qua không thể ở bên hắn.

Thậm chí, nàng còn chưa từng tận mắt nhìn thấy nữ nhi của mình một lần.

Nghe nói, tiểu nha đầu kia trông rất giống nàng lúc nhỏ, chắc hẳn cũng là nữ hài thông minh, lanh lợi, lại xinh đẹp đáng yêu.

Nếu cuối cùng không thể rời khỏi nơi này, đó sẽ là nuối tiếc lớn nhất của nàng.

Trong mắt mọi người ở Vô Niệm Chi Điên, nơi này có lẽ là vô cùng nguy hiểm, đầy rẫy những yếu tố bất ổn. Nếu không, bọn họ đã chẳng từ bỏ việc truy lùng nàng ngay sau khi nàng bước vào đây.

Họ dường như đã mặc định rằng nàng không thể nào rời đi, thậm chí coi nàng như người đã chết.

Mặc dù nàng vẫn còn giá trị lợi dụng, nhưng nếu ngay cả bọn họ cũng có thể buông tay, thì nơi này chẳng khác nào một vùng cấm địa.

Chỉ là... nàng không hiểu vì sao Oanh Ca lại biết được bí mật này. Những năm qua, muội ấy chắc chắn đã âm thầm làm rất nhiều điều vì nàng.

Từ trước đến nay, Oanh Ca vẫn luôn là người tinh tế, nhạy bén. Có lẽ muội ấy đã đoán được sẽ có một ngày nàng quay về. Chỉ tiếc rằng, người một lòng vì nàng cuối cùng lại vì nàng mà chết...

Nghĩ đến cảnh tượng Oanh Ca trước lúc chết vẫn cố thúc giục nàng mau rời đi, hốc mắt Khanh Lam Phi không khỏi đỏ lên.

Chung quy lại, vẫn là nàng liên lụy muội ấy.

Giữa thế giới bạc trắng mênh mông vô tận, bóng dáng Oanh Ca dường như hiện lên trong mắt nàng. Mọi thứ trở nên mơ hồ, và ngay lúc ấy, tuyết đột nhiên rơi.

Cảm giác cay xè nơi khóe mắt khiến nàng vô thức chớp mắt vài lần. Nàng chậm rãi vươn tay, để mặc những bông tuyết rơi xuống tay áo, phủ lên mu bàn tay lạnh buốt.

Chẳng biết nhìn thấy điều gì, thần sắc nàng bất chợt sững sờ.

Ánh mắt dừng lại trên cổ tay áo, sau đó chậm rãi quét xuống y phục trên người.

Khoảnh khắc ấy, nàng có cảm giác như đang chìm trong ảo giác.

Rõ ràng nàng nhớ, trước đó mình vẫn đang mặc một bộ y phục màu đỏ.

Nàng luôn thích sắc đỏ rực rỡ, nên hầu hết y phục của nàng đều là màu đỏ. Không sai, ngay lúc trước, áo nàng vẫn còn đỏ thẫm.

Nhưng vì sao, chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, tất cả lại hóa thành một màu trắng như tuyết?

Không chỉ vậy... nàng còn thấy một lọn tóc dài buông rũ trên vai mình—cũng là một màu sương bạc.

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com