Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 304: Nguồn gốc của Liên Tư (2)



Nam nhân vừa dứt lời, toàn thân hắn bỗng cứng đờ, sắc mặt tràn đầy phẫn nộ:

"Ngươi nói cái gì?"

Hắn quý trọng nữ hài kia biết bao, nhưng nàng lại mỉm cười với nam nhân khác, thêm phần ưu ái. Hắn chỉ có thể âm thầm chịu đựng, nuốt xuống khổ sở, không còn cách nào khác.

Thế nhưng lúc này đây, kẻ mà hắn luôn cho là thâm sâu khó lường lại thản nhiên nói một câu:

"Ta không thích nàng ấy."

Lời nói vô tình, tựa như chẳng liên quan đến mình.

Trên đời này, còn ai đáng ghét hơn hắn ta sao?

Nhưng nam nhân kia chẳng hề lộ chút áy náy nào, chỉ bình thản nhìn hắn, giọng điệu vẫn hờ hững:

"Ta nói, ta không thích nàng ấy. Vì thế, ngươi không cần cảnh giác, cũng không cần ôm địch ý với ta. Ta sẽ không cùng nàng ấy, cũng không chấp nhận nàng ấy."

"Hàm ý lời này của ngươi là gì?"

Đối diện sự phẫn nộ của hắn, nam nhân vẫn cực kỳ bình tĩnh. Sau một hồi im lặng, đôi mắt tím như xoáy sâu vào tâm trí người đối diện.

Rồi hắn chậm rãi nói, từng chữ một vang lên:

"Bởi vì ta là Ma tộc... mà nàng... là Thần tộc."

Khoảnh khắc ấy, hắn như bừng tỉnh điều gì đó.

Thần Ma hai tộc, suốt hàng vạn năm qua, vì giành quyền thống trị thế giới mà không ngừng tranh đấu. Biết bao người đã chết trong những cuộc chiến vô nghĩa, và dường như hòa bình vĩnh viễn chỉ là điều xa vời.

Dù từng hoài nghi thân phận của người này, nhưng khi chính tai nghe được sự thật, hắn vẫn không khỏi chấn động.

Những lời tiếp theo của nam nhân lại khiến đồng tử hắn co rút, bàn tay siết chặt thành quyền, toàn thân hơi run lên vì khiếp sợ.

"Ngươi có biết nàng là ai không? Nàng là một trong những người thừa kế vương vị của Thần tộc, là kẻ tương lai sẽ thống lĩnh toàn bộ thế giới quang minh. Lần này nàng xuất hành, chẳng qua là để lập công, tạo lợi thế cho cuộc tranh đoạt vương vị sau này."

"Ngươi thực sự cho rằng nàng đơn thuần như vẻ bề ngoài sao? Ngay cả ngươi, đối với nàng mà nói, cũng chỉ là một quân cờ có giá trị lợi dụng mà thôi."

"Ngươi đang nói dối."

Hắn không biết bản thân khi ấy có tâm trạng gì, nhưng trong tiềm thức, hắn không muốn tin vào sự thật tàn khốc này.

Nhìn bộ dáng hắn như thể đang tự lừa dối chính mình, nam nhân kia chỉ khẽ nhếch môi, rồi chậm rãi nói tiếp:

"Ngươi chẳng qua chỉ là một nhân loại nhỏ bé, đừng dính vào chuyện này. Người kia... không phải kẻ mà ngươi có thể chọc vào."

"Ta lấy gì để tin lời ngươi?" Hắn lạnh lùng hỏi.

"Ngươi có tin hay không cũng chẳng quan trọng, đây chỉ là một lời khuyên. Đừng để bản thân bị lợi dụng một cách ngốc nghếch, rồi cả ngày cứ coi ta như tình địch." Nam nhân nhàn nhạt nói xong, xoay người rời đi.

Đêm hôm đó, hắn đứng bên ngoài suốt một đêm, đến tận khi ánh sáng đầu tiên dần ló dạng nơi chân trời, mới kéo thân thể cứng đờ, chết lặng trở về phòng.

Từ sau đêm ấy, chẳng bao lâu sau khi nam nhân kia nói rõ mọi chuyện với hắn, hắn liền từ biệt bọn họ với lý do có việc gấp cần rời đi ngay.

Lúc chia tay, nữ hài lưu luyến không nỡ, truy hỏi liệu còn có cơ hội gặp lại hay không.

Nam nhân chỉ nhìn thoáng qua hắn, ánh mắt thâm sâu, chậm rãi nói: "Ta tin rằng chúng ta sẽ gặp lại."

Mãi sau này, hắn mới biết, lý do nam nhân đột nhiên rời đi là vì cuộc tranh đấu kéo dài hàng vạn năm giữa hai tộc Thần – Ma cuối cùng đã bùng nổ.

Trên đường đi, khắp nơi đều là thi thể của thần ma, những vùng đất yên bình ngày nào giờ đã hóa tro tàn. Cuộc chiến dữ dội lan sang cả Nhân giới, khiến thiên tai dồn dập, hoang tàn khắp chốn, chỉ còn lại một cảnh tượng hoang vu vô tận.

Một thời gian sau, có một ngày, nữ hài đột nhiên nói với hắn thân phận thật sự của nàng.

Giống hệt những gì nam nhân kia đã nói trước đó.

Nàng nói, mục đích lần này nàng rời khỏi Thần tộc chính là để tìm kiếm Ma tử, tìm cách chiếm được lòng tin của hắn, sau đó lấy đi ma tâm của hắn. Chỉ cần như vậy, Ma tộc sẽ không cần đánh mà tự bại.

Bởi vì Ma tử chính là người nắm giữ ma lực tối thượng của toàn bộ Ma tộc, là tín ngưỡng và sức mạnh của bọn họ. Một khi hắn bị hủy diệt, Ma tộc cũng không còn gì đáng sợ.

Và nếu nàng thành công, nàng sẽ trở thành vị vương chân chính của Thần tộc, không còn ai dám chống lại nàng nữa.

Nàng hỏi: "Ngươi có nguyện ý ở bên cạnh ta, trợ giúp ta không?"

Cuối cùng, nàng cũng nói ra tất cả. Và đúng như nam nhân kia đã dự đoán—mọi thứ đều không phải là ngẫu nhiên.

Ngay từ đầu, nàng xuất hiện bên cạnh hắn không phải vì tình cờ, mà chỉ vì trên người hắn có thứ gì đó hữu dụng với nàng.

Có lẽ hắn thật sự quá ngu ngốc. Dù biết rõ bản thân chỉ là quân cờ bị lợi dụng, hắn vẫn không thể thốt ra lời từ chối.

Cuộc chiến giữa Thần – Ma kéo dài suốt ba tháng, cuối cùng cũng kết thúc.

Trận chiến này, kẻ bại lại là Thần tộc. Bởi vì trữ quân tương lai của bọn họ bị Ma tộc bắt giữ, Thần tộc rơi vào thế yếu, không dám lơ là dù chỉ một khắc.

Thế nhưng, Ma tộc không nhân cơ hội đưa ra những điều kiện quá đáng, chỉ ra lệnh bọn họ rút lui, từ nay về sau không được bước chân vào lãnh thổ Ma tộc. Nếu gặp người Ma tộc, phải tránh đi ba thước, không được mạo phạm. Nếu không, họ sẽ trả lại đầu của trữ quân cho Thần tộc.

Ngay lúc Thần tộc nén giận chuẩn bị thỏa hiệp, một tin tức bất ngờ truyền đến. Tin này không chỉ khiến toàn bộ Thần tộc chấn động, mà ngay cả Ma tộc cũng khó mà tin được.

Nguyên văn mệnh lệnh: "Không cần bận tâm. Trữ quân của Thần tộc không phải chỉ có một người. Giết thì giết, nhưng tôn nghiêm của Thần tộc, tuyệt đối không để kẻ nào giẫm đạp."

Sự tàn nhẫn này, cứ ngỡ chỉ có Ma tộc mới làm được. Không ai ngờ, Thần tộc cao cao tại thượng cũng có thể lạnh lùng đến vậy. Chỉ vì cái gọi là danh dự, ngay cả người kế thừa được nuôi dưỡng bao năm cũng có thể vứt bỏ.

Người đời nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng kẻ thống trị Thần tộc kia... trái tim hắn, sợ là còn lạnh lẽo hơn cả đá tảng.

"Nghe rõ chưa? Ngươi bị bỏ rơi rồi, cảm thấy thế nào?"

Không ngờ lần gặp lại hắn, lại là trong hoàn cảnh này.

Trên vương tọa cao cao, nam nhân cúi xuống nhìn bọn họ. Đôi mắt tím thâm u tà mị, không vương chút cảm xúc, như thể trước mặt chỉ là hai kẻ xa lạ, như thể... bọn họ chưa từng quen biết.

Hắn ta từng nói mình là người Ma tộc, nhưng chẳng ai ngờ, hắn ta lại chính là vị ma tử thần bí và cường đại kia.

Nữ tử vẫn giữ vẻ điềm nhiên. Đôi mắt bạc xinh đẹp thoáng ánh lên ý cười nhạt: "Cuối cùng chúng ta cũng gặp lại."

Nam nhân nhếch môi: "Từ đầu, chẳng phải ngươi đã biết ta là ai sao? Nếu vậy, cần gì phải diễn trò trước mặt ta?"

Ý cười trong mắt nữ tử chợt phai: "Diễn trò?" Nàng chậm rãi cất giọng, "Vậy trong hơn một tháng chúng ta bên nhau, tất cả cũng chỉ là một vở diễn sao?"

"A."

Nam nhân với dáng người cao gầy đột nhiên chậm rãi đứng dậy khỏi vương tọa. Hắn ta từng bước tiến về phía nữ tử, hơi cúi người, liếc nàng một cái, rồi gằn từng chữ:

"Chẳng lẽ ngươi muốn nói với ta rằng... ngươi thực sự yêu ta sao?"

Nữ tử bỗng nhiên khẽ bật cười, đáy mắt tựa như ẩn hiện ánh nước. "Vậy ngươi có tin không?" Giọng nàng khẽ run. "Tại sao... vì sao ngươi lại là ma tử đó?"

"Vậy ngươi lại vì sao là trữ quân của Thần tộc?"

Nam nhân tựa hồ bị lời nàng chọc cười. Đầu ngón tay thon dài, trắng nõn khẽ nâng cằm nàng lên, khuôn mặt tuấn tú dần tiến sát.

Giọng nói hắn trầm thấp, tựa như mê hoặc, từng chữ rõ ràng:

"Nếu ngươi thực sự thích ta, vậy thì sao không vì ta mà rời khỏi Thần tộc? Đến khi chúng ta thành thân, ta nhất định mời phụ thân ngươi đến dự lễ, lấy đó làm thành ý. Khi ấy, thần ma hai tộc càng thêm gắn kết, chẳng phải là một thượng sách? Ngươi thấy thế nào?"

"Ngươi thật lòng muốn thành thân với ta... hay chỉ muốn lợi dụng ta để nhục nhã Thần giới?"

Bị ép ngẩng đầu đối diện hắn, đôi mắt nàng ánh lên vẻ thống khổ.

Thế nhưng, biểu cảm ấy không khiến nam nhân động lòng, ngược lại càng làm hắn ta chán ghét. Hắn ta hất mạnh nàng ra, lạnh lùng nói:

"Diễn dáng vẻ đáng thương đó làm gì? Cứ như thể ta phụ ngươi vậy. A—loại nữ nhân tâm cơ thâm trầm như ngươi, ta không tin một lời nào từ miệng ngươi nói ra."

Trong suốt quá trình ấy, hắn giống như một kẻ ngoài cuộc, chỉ lặng lẽ dõi theo những yêu hận tình thù giữa bọn họ.

Hắn nhìn thấy ánh mắt nữ hài ấy khi lần đầu chạm phải nam nhân kia—trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh sáng rực rỡ lóe lên, nhưng rồi dần dần trở nên ảm đạm, cuối cùng chẳng còn chút tia sáng nào.

Có lẽ nam nhân đã vô tình nói sai điều gì đó. Nàng quả thực ngay từ đầu đã mang theo mục đích không thuần khiết mà tiếp cận hắn ta, cũng như tiếp cận chính mình. Nhưng đến cuối cùng, lại có một chuyện xảy ra—một chuyện mà ngay cả nàng cũng không ngờ tới.

Nàng đã thật sự yêu hắn ta. Yêu một kẻ mà Thần tộc muốn giết cho hả dạ.

Mà nam nhân kia lại chẳng hề hay biết—lý do nàng bị Ma tộc bắt, thậm chí bị Thần tộc vứt bỏ, đều chỉ vì hắn ta.

Bởi vì vào khoảnh khắc nhận ra thân phận của hắn ta, sau những giằng co mãnh liệt trong lòng, nàng vẫn chọn hắn ta. Không chỉ vậy, nàng còn cố gắng thuyết phục phụ thân—bậc chí tôn tối thượng của Thần tộc—đình chỉ cuộc chiến, mang lại hòa bình cho vùng đất này.

Nàng xưa nay luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lại được đặc biệt xem trọng. Một hành động khác thường như vậy, phụ thân nàng gần như lập tức nhận ra điều bất ổn.

Cuối cùng, nàng thẳng thắn thú nhận với phụ thân rằng mình yêu một kẻ thuộc Ma tộc.

Cơn giận dữ của phụ thân nàng cuồn cuộn như sóng dữ. Ông trách mắng, bắt nàng phải dập tắt ý niệm hoang đường ấy—nếu không, chẳng những sẽ mất đi vị trí người kế thừa, mà còn bị toàn bộ Thần tộc khinh miệt, nguyền rủa.

Nhưng khi ấy, lần đầu tiên trong đời, nàng phản nghịch.

Hệ quả không nằm ngoài dự đoán—nàng bị phụ thân trục xuất.

Chính trong cơn hoang mang rối loạn, nàng mới rơi vào bẫy phục kích của Ma tộc.

Chỉ là, khi khó khăn lắm mới được gặp lại hắn ta, thứ nàng nhận về lại là...

Chế nhạo. Hoài nghi. Chán ghét.

Ha ha... nàng thật sự đáng cười đến thế sao?

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com