Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 298: Suýt xảy ra sự cố, phá giải nan đề.



"Nơi này... không ngờ có thể ngăn cách hơi thở với bên ngoài ư?"

Khanh Vũ khẽ mở to mắt, vẻ kinh ngạc thoáng qua đáy mắt. Nàng đưa tay bế vật nhỏ đang bám trên vai xuống, nhẹ giọng hỏi:

"Ngươi nói bên ngoài không thể phát hiện ra nơi này?"

"Đúng vậy..."

Nhục Nhục ngốc nghếch gật đầu, dường như lúc này mới nhận ra hoàn cảnh của mình. Đôi mắt to màu lam chớp chớp, nó nghiêng đầu hỏi:

"Mẫu thân, người làm sao thế này?"

"Như ngươi thấy đấy."

Khanh Vũ bất đắc dĩ véo nhẹ đôi tai lông xù của tiểu thú.

"Hiện tại ta đang bị nhốt ở đây, không có cách nào ra ngoài được."

Nghe vậy, đôi mắt tròn xoe của Nhục Nhục xoay chuyển liên tục. Chỉ trong nháy mắt, nó liền bụp một tiếng nhảy ùm xuống nước.

"Nhục Nhục!"

Hành động đột ngột của nó khiến Khanh Vũ giật mình, vội vàng cúi xuống nhìn.

Thực ra, hồ nước này không quá sâu, chỉ xấp xỉ ngang ngực nàng. Mặc dù nước có màu đỏ tươi như máu, nhưng lại trong vắt một cách lạ thường, có thể nhìn rõ cảnh vật ở dưới đáy hồ.

Khanh Vũ nhìn xuống, chỉ thấy tiểu gia hỏa đang bám chặt lấy cổ chân nàng, tò mò quan sát. Nó thậm chí còn vươn móng vuốt nhỏ, cẩn thận chạm thử vào thứ đang trói buộc nàng.

Trái tim Khanh Vũ lập tức căng thẳng, ánh mắt gắt gao dõi theo Nhục Nhục. May mắn thay, vật nhỏ không bị thương.

Nhục Nhục nhìn một lúc, bỗng nhiên phát hiện điều kỳ lạ.

"Mẫu thân, chiếc vòng sắt này lớn như vậy, tại sao người không thể rút chân ra?"

Cái vòng này rõ ràng lớn hơn mắt cá chân mảnh khảnh của thiếu nữ ít nhất một vòng, chỉ cần đổi góc một chút là có thể dễ dàng thoát ra.

Nghe vậy, Khanh Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài:

"Ngươi nghĩ ta chưa từng thử hay sao?"

Vừa nói, nàng vận linh lực thu nhỏ cổ chân lại, rồi thử nhấc chân ra. Nhưng ngay khi tưởng chừng như sắp thoát được, chiếc vòng sắt lại giống như có ý thức, lập tức thu nhỏ theo, hoàn toàn khít chặt lấy nàng.

Chỉ đến khi nàng khôi phục lại kích thước ban đầu, chiếc vòng mới nới lỏng trở lại như cũ, im lặng không động tĩnh.

Nhục Nhục tròn mắt kinh ngạc, dường như không thể tin nổi cảnh tượng vừa thấy. Nó vươn móng vuốt sắc bén, định thử cắt đứt cái vòng.

Thấy vậy, Khanh Vũ lập tức lên tiếng ngăn lại:

"Đừng hành động thiếu suy nghĩ! Ta vẫn chưa tìm ra cách thoát thân, dùng vũ lực cưỡng ép sẽ không có tác dụng."

Nghe thế, Nhục Nhục ấm ức thu móng vuốt về.

Không thể giúp được nàng, tiểu gia hỏa có vẻ ủ rũ, cúi đầu gục xuống, trông vô cùng chán nản.

Khanh Vũ thoáng trầm ngâm, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên:

"Đúng rồi! Nhục Nhục, ngươi có thể đi ra ngoài hay không?"

"Có thì có..." Tiểu thú ủ rũ đáp, rồi lại cúi đầu đùa nghịch móng vuốt, giọng càng nhỏ hơn, "Nhưng mà... bên ngoài có thứ khiến ta rất sợ, ta không dám."

Khanh Vũ không thể không nhướng lông mày, cũng không rõ thứ gì lại khiến nó sợ hãi đến vậy. Dù sao thì chuyện che giấu hơi thở, đối với nàng mà nói, vẫn là chuyện dễ dàng.

"À, viên đan dược này không chỉ có thể ẩn đi khí tức trên người, mà còn giúp ngươi duy trì trạng thái ẩn thân trong ba canh giờ (6h). Chỉ cần không chạm vào ai, ngươi sẽ không bị phát hiện." Nàng mở lòng bàn tay, một viên đan dược trong suốt giống như ngọc bạch, lặng lẽ nằm trong tay.

Tiểu thú chớp mắt, lập tức thò đầu tới, nuốt gọn viên thuốc.

"Mẫu thân, ngươi còn thấy ta không?" Giọng nói non nớt vang lên, nhưng thân ảnh bé nhỏ kia đã biến mất.

Khanh Vũ khẽ cười, "Tự mình nhìn bóng trong nước đi."

Không gian yên tĩnh trong chớp mắt, sau đó liền nghe thấy tiếng reo vui của tiểu thú.

"Ta thực sự không nhìn thấy mình! Ta ẩn nấp rồi! Không còn sợ nữa!!"

"Mẫu thân, ta có thể giúp người việc gì không?"

Khanh Vũ đáp, "Ngươi xuống dưới xem tình hình Vân Trung Thiên thế nào, trở về báo lại cho ta. Nếu gặp Tiểu Bắc, nói hắn yên tâm, mọi chuyện đều ổn."

"Ta đã biết, mẫu thân! Ta nhất định sẽ đưa tin!"

"Nhớ cẩn thận. Nếu gặp nguy hiểm, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân."

"Yên tâm đi, mẫu thân! Nhục Nhục rất lợi hại, chỉ cần không chạm vào thứ kia, ta sẽ không sao."

Dứt lời, xung quanh hoàn toàn yên ắng. Khanh Vũ biết, tiểu gia hỏa đã rời đi.

Hy vọng, bọn họ đều bình an.

....Edit: Emily Ton....

Lúc này, ở vùng giao giới Vân Trung Thiên, trời đã dần ngả tối.

Không ít kẻ cứng đầu vẫn thử bước lên bậc thang pha lê, nhưng kết cục chẳng ai sống sót.

"Đáng chết! Ngay cả cái cầu thang rách nát này cũng không thể bước qua! Dứt khoát bỏ đi thôi! Vô Niệm Chi Điên căn bản là cố tình làm khó chúng ta!"

Người vừa lên tiếng là một đệ tử trẻ tuổi của Thần Y tộc. Trước đó, hắn có một huynh đệ thân thiết cũng đã thử bước lên, nhưng chưa kịp bị quái điểu tập kích thì cầu thang dưới chân đã bất ngờ biến mất khi đi được nửa đường, khiến hắn rơi thẳng xuống.

Chuyện này thực sự khiến người ta phẫn nộ! Xem ra, căn bản không ai có thể vượt qua. Phía trước là những bậc thang vô cớ biến mất, phía sau lại có quái điểu đột kích bất ngờ, quả thực khó lòng phòng bị.

May mà Thần Y tộc còn chưa tổn thất quá nhiều, trong khi bên phía Hiệp Hội Thợ Săn đã chết hơn mười người. Ban đầu, Gia Cát Hùng còn tưởng đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn, nên tiếp tục ra lệnh cho những người khác đi lên dò đường. Kết quả, không ai sống sót.

"Ngươi rốt cuộc nhìn ra điều gì chưa?" Nhìn thấy số người mình mang đến giảm đi hơn một nửa chỉ trong chớp mắt, Gia Cát Hùng không khỏi bực bội, ánh mắt nhìn Khanh Thiên Lân đầy nghi hoặc.

Tên này rốt cuộc có đáng tin không?

"Ừ, đã nhìn ra." Khanh Thiên Lân chậm rãi gật đầu, thản nhiên nói: "Nếu đã không thể dùng cách thông thường để bước lên, vậy chỉ còn một phương pháp—hủy diệt nó."

"Ngươi nói cái gì?" Gia Cát Hùng trợn mắt, "Hủy đi rồi thì làm sao lên được?"

"Đây là cách duy nhất." Khanh Thiên Lân nhếch môi cười nhạt. "Đám người Vô Niệm Chi Điên tự cho là thông minh, nghĩ rằng không ai có thể đoán ra điểm này. Nhưng thủ đoạn hiểm độc như vậy, cũng quá âm độc rồi."

Gia Cát Hùng nhíu mày, trầm giọng nói: "Nếu phương pháp của ngươi thất bại thì sao? Chẳng phải là tự đập nát đường lui?"

Khanh Thiên Lân vừa định mở miệng giải thích, thì từ phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh nhạt:

"Tiểu Diễm, đi hủy thứ đó đi."

"Tuân mệnh, thiếu chủ." Ngay sau đó, một giọng nữ mềm mại ngọt ngào cất lên.

Ngay sau đó, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, một thân ảnh nhỏ nhắn linh hoạt bỗng nhảy vọt lên không, lao thẳng về phía bậc thang pha lê lơ lửng giữa trời.

Nàng đột nhiên vung tay, lập tức, một luồng hắc viêm nóng rực bùng lên, cuộn trào như một con rồng dài, bao trùm toàn bộ bậc thang. Ngọn lửa lan nhanh, thế lửa ngày càng dữ dội.

"Trời ơi! Tiểu nha đầu kia đang làm gì vậy?"

"Nàng muốn phá hủy cầu thang? Cắt đứt hoàn toàn đường đi của chúng ta sao?"

"Mau nhìn kìa! Vì sao cầu thang lại nhỏ nước xuống dưới?!"

Một người kinh hãi thốt lên, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía trước. Quả nhiên, những bậc thang pha lê bị hắc viêm bao phủ đang nhỏ từng giọt chất lỏng kỳ lạ xuống dưới.

Chỉ một lát sau, thiếu nữ thu hồi ngọn lửa quỷ dị kia, nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Nhìn lại, bậc thang pha lê đã hoàn toàn biến mất, không còn chút dấu vết. Cùng lúc đó, sương mù dày đặc bao phủ xung quanh Vô Niệm Chi Điên cũng tan sạch, để lộ toàn bộ khung cảnh trước mắt.

Chỉ đến khi thấy rõ diện mạo thật sự của nơi này, mọi người mới hiểu vì sao những kẻ trước đó đều đột nhiên mất tích.

Trước mặt bọn họ, một tòa kiến trúc rộng lớn đồ sộ sừng sững giữa không trung, nhưng phía trước nó lại là một vực sâu hun hút kéo dài hàng chục trượng.

Bắc ngang qua vực sâu chỉ có một chiếc cầu treo bằng dây cáp cũ kỹ, lung lay như sắp đổ. Dưới đáy vực, vô số quái điểu đầu người—những sinh vật đã từng bất ngờ tập kích—đang lượn vòng dày đặc.

Nhìn cảnh tượng này, ai nấy cũng đều cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Trời ơi, vừa rồi chẳng phải bọn họ tự đào hố chôn mình hay sao? Ai có thể ngờ rằng phía sau cầu thang kia lại là một cảnh tượng nguy hiểm khôn lường, như thể vừa chạm mặt Tử Thần thế này.

Bậc thang pha lê kia chẳng qua chỉ để mê hoặc ánh mắt, một cái bẫy tinh vi được cố ý bày ra.

Nhưng không ngờ lại có người nhìn thấu âm mưu này, trực tiếp phá hủy cầu thang, nhờ đó bọn họ mới phát hiện ra manh mối. Kẻ đó quả thực không thể xem thường.

Chỉ là, thiếu nữ khi nãy rõ ràng không phải người đã phá giải cạm bẫy này.

Mọi người chỉ thấy nàng vui vẻ chạy về phía một nam nhân, tựa hồ muốn khoe công. Hắn rũ mắt nói gì đó, khiến nàng lập tức cười tươi như vầng trăng non.

Người nọ dáng người cao ráo, thoạt nhìn mảnh khảnh đơn bạc, nhưng khí chất cao ngạo lạnh lùng cùng mái tóc bạch ngân như tuyết lại là thứ thu hút ánh nhìn nhất.

Hắn nhàn nhạt nâng mắt, đôi con ngươi u lục sâu thẳm vô cảm, không chút che giấu vẻ hờ hững băng lãnh. Nhưng chính sự cao quý toát ra từ hắn lại chẳng khiến ai cảm thấy kiêu căng, mà như thể hắn sinh ra đã nên như thế.

Người này rốt cuộc là ai? Vì sao từ trước tới nay chưa từng nghe đến?

Khanh Thiên Lân cười như không cười nhìn một màn này, sau đó dưới ánh mắt nghi hoặc của Gia Cát Hùng chậm rãi bước tới.

"Lâu rồi không gặp, Phó Minh chủ đại nhân. Thế nào? Liên Minh Tru Tà cũng muốn chia một phần canh chừng ở Vô Niệm Chi Điên ư?" Hắn ta nhếch môi cười nhàn nhạt.

Khanh Dạ Ly đã sớm phát hiện ra hắn ta, chỉ là không để tâm đến. Nay đối phương chủ động tiến đến, dĩ nhiên hắn không thể coi như không thấy, giọng điệu lạnh nhạt:

"Ngươi đến được, ta tất nhiên càng có thể đến."

"Haha, dĩ nhiên." Khanh Thiên Lân gật đầu cười, "Rốt cuộc thời thế thay đổi, giờ đây ngươi cũng coi như nhận tổ quy tông, thân phận theo nước lên thì thuyền lên, vênh váo một chút cũng là chuyện đương nhiên."

"Vô lễ!" Tiểu Diễm bên cạnh không nhịn được nhíu mày, sắc mặt khó chịu trừng hắn ta một cái.

Nam nhân này nàng còn nhớ rõ! Chính là gia chủ Phượng gia mà nàng từng gặp trước đó.

Dù không biết hắn ta xuất hiện ở đây làm gì, nhưng bất kể nơi nào, hắn ta vẫn dám tỏ thái độ bất kính với thiếu chủ. Xem ra Phượng gia thực sự không định tìm chỗ đứng ở đại lục Bạch Trạch nữa!

Khanh Dạ Ly chỉ nâng tay, ra hiệu cho nàng lùi xuống.

Thấy vậy, Tiểu Diễm cắn răng, đành nén giận lui sang một bên.

Khanh Thiên Lân khẽ nhếch môi, tiến lên hai bước, hạ giọng chỉ đủ để hai người nghe thấy:

"Ngươi đến Vô Niệm Chi Điên... chẳng lẽ cũng là vì..."

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com